<body><script type="text/javascript"> function setAttributeOnload(object, attribute, val) { if(window.addEventListener) { window.addEventListener('load', function(){ object[attribute] = val; }, false); } else { window.attachEvent('onload', function(){ object[attribute] = val; }); } } </script> <div id="navbar-iframe-container"></div> <script type="text/javascript" src="https://apis.google.com/js/platform.js"></script> <script type="text/javascript"> gapi.load("gapi.iframes:gapi.iframes.style.bubble", function() { if (gapi.iframes && gapi.iframes.getContext) { gapi.iframes.getContext().openChild({ url: 'https://www.blogger.com/navbar.g?targetBlogID\x3d10127388\x26blogName\x3dTin+T%E1%BB%A9c+Ph%E1%BA%ADt+Gi%C3%A1o\x26publishMode\x3dPUBLISH_MODE_BLOGSPOT\x26navbarType\x3dBLUE\x26layoutType\x3dCLASSIC\x26searchRoot\x3dhttps://roomdieuphap.blogspot.com/search\x26blogLocale\x3dvi_VN\x26v\x3d2\x26homepageUrl\x3dhttp://roomdieuphap.blogspot.com/\x26vt\x3d-3702944493927259419', where: document.getElementById("navbar-iframe-container"), id: "navbar-iframe", messageHandlersFilter: gapi.iframes.CROSS_ORIGIN_IFRAMES_FILTER, messageHandlers: { 'blogger-ping': function() {} } }); } }); </script><!-- --><div id="flagi" style="visibility:hidden; position:absolute;" onmouseover="showDrop()" onmouseout="hideDrop()"><div id="flagtop"></div><div id="top-filler"></div><div id="flagi-body">Notify Blogger about objectionable content.<br /><a href="http://help.blogger.com/bin/answer.py?answer=1200"> What does this mean? </a> </div></div><div id="b-navbar"><a href="http://www.blogger.com/" id="b-logo" title="Go to Blogger.com"><img src="http://www.blogger.com/img/navbar/1/logobar.gif" alt="Blogger" width="80" height="24" /></a><div id="b-sms" class="b-mobile"><a href="sms:?body=Hi%2C%20check%20out%20Thong%20Bao%20at%20trangthongbao.blogspot.com">Send As SMS</a></div><form id="b-search" name="b-search" action="http://search.blogger.com/"><div id="b-more"><a href="http://www.blogger.com/" id="b-getorpost"><img src="http://www.blogger.com/img/navbar/1/btn_getblog.gif" alt="Get your own blog" width="112" height="15" /></a><a id="flagButton" style="display:none;" href="javascript:toggleFlag();" onmouseover="showDrop()" onmouseout="hideDrop()"><img src="http://www.blogger.com/img/navbar/1/flag.gif" name="flag" alt="Flag Blog" width="55" height="15" /></a><a href="http://www.blogger.com/redirect/next_blog.pyra?navBar=true" id="b-next"><img src="http://www.blogger.com/img/navbar/1/btn_nextblog.gif" alt="Next blog" width="72" height="15" /></a></div><div id="b-this"><input type="text" id="b-query" name="as_q" /><input type="hidden" name="ie" value="UTF-8" /><input type="hidden" name="ui" value="blg" /><input type="hidden" name="bl_url" value="trangthongbao.blogspot.com" /><input type="image" src="http://www.blogger.com/img/navbar/1/btn_search_this.gif" alt="Search This Blog" id="b-searchbtn" title="Search this blog with Google Blog Search" onclick="document.forms['b-search'].bl_url.value='trangthongbao.blogspot.com'" /><input type="image" src="http://www.blogger.com/img/navbar/1/btn_search_all.gif" alt="Search All Blogs" value="Search" id="b-searchallbtn" title="Search all blogs with Google Blog Search" onclick="document.forms['b-search'].bl_url.value=''" /><a href="javascript:BlogThis();" id="b-blogthis">BlogThis!</a></div></form></div><script type="text/javascript"><!-- var ID = 10977212;var HATE_INTERSTITIAL_COOKIE_NAME = 'dismissedInterstitial';var FLAG_COOKIE_NAME = 'flaggedBlog';var FLAG_BLOG_URL = 'http://www.blogger.com/flag-blog.g?nav=1&toFlag=' + ID;var UNFLAG_BLOG_URL = 'http://www.blogger.com/unflag-blog.g?nav=1&toFlag=' + ID;var FLAG_IMAGE_URL = 'http://www.blogger.com/img/navbar/1/flag.gif';var UNFLAG_IMAGE_URL = 'http://www.blogger.com/img/navbar/1/unflag.gif';var ncHasFlagged = false;var servletTarget = new Image(); function BlogThis() {Q='';x=document;y=window;if(x.selection) {Q=x.selection.createRange().text;} else if (y.getSelection) { Q=y.getSelection();} else if (x.getSelection) { Q=x.getSelection();}popw = y.open('http://www.blogger.com/blog_this.pyra?t=' + escape(Q) + '&u=' + escape(location.href) + '&n=' + escape(document.title),'bloggerForm','scrollbars=no,width=475,height=300,top=175,left=75,status=yes,resizable=yes');void(0);} function blogspotInit() {initFlag();} function hasFlagged() {return getCookie(FLAG_COOKIE_NAME) || ncHasFlagged;} function toggleFlag() {var date = new Date();var id = 10977212;if (hasFlagged()) {removeCookie(FLAG_COOKIE_NAME);servletTarget.src = UNFLAG_BLOG_URL + '&d=' + date.getTime();document.images['flag'].src = FLAG_IMAGE_URL;ncHasFlagged = false;} else { setBlogspotCookie(FLAG_COOKIE_NAME, 'true');servletTarget.src = FLAG_BLOG_URL + '&d=' + date.getTime();document.images['flag'].src = UNFLAG_IMAGE_URL;ncHasFlagged = true;}} function initFlag() {document.getElementById('flagButton').style.display = 'inline';if (hasFlagged()) {document.images['flag'].src = UNFLAG_IMAGE_URL;} else {document.images['flag'].src = FLAG_IMAGE_URL;}} function showDrop() {if (!hasFlagged()) {document.getElementById('flagi').style.visibility = 'visible';}} function hideDrop() {document.getElementById('flagi').style.visibility = 'hidden';} function setBlogspotCookie(name, val) {var expire = new Date((new Date()).getTime() + 5 * 24 * 60 * 60 * 1000);var path = '/';setCookie(name, val, null, expire, path, null);} function removeCookie(name){var expire = new Date((new Date()).getTime() - 1000); setCookie(name,'',null,expire,'/',null);} --></script><script type="text/javascript"> blogspotInit();</script><div id="space-for-ie"></div>

 

Chủ Nhật, tháng 2 27, 2005

No.0122
Art Shows in Tokyo, New York Draw Biggest Crowds, Survey Says

Feb. 25 (Bloomberg) -- A Tokyo exhibition featuring an 8th- century Buddhist shrine was the world's best attended museum show last year, according to a survey by Art Newspaper. A New York show of 16th-century Spanish artist El Greco was in second place.
Tokyo National Museum's ``Treasures of a Sacred Mountain,'' showing texts and artifacts from mountain temples, drew 7,638 visitors a day during its run from April 6 to May 16, the monthly paper said. The Metropolitan Museum of Art's ``El Greco'' attracted 6,897 entrants daily from Oct. 7, 2003, to Jan. 11, 2004, it said.
Better shows, and more media attention to art, have helped to expand the museum-going public. In 2004, 241 exhibitions attracted more than 1,000 visitors a day, a 21 percent increase from 2003, the paper said.
Museums worldwide are trying to make up for a fall in government funding and a rise in costs. Japan's state museums started to compete more aggressively after they were partly privatized in 2001, forcing them to pay their way through ticket sales and merchandising, the paper said.
Art Newspaper, based in London, has ranked museum shows around the world for the past 10 years. The latest survey was published in its March edition.
Museums in Tokyo and Paris have made the most progress in staging exhibitions that draw the crowds, the survey shows. London and New York have had fewer blockbusters in the past two years, it said.
Tokyo had seven shows on 2004's top 100 best attended exhibitions, up from two in 2002, the paper said. Paris had 10 shows on the top 100 list, compared with four in 2002. Last year, eight London shows made the top 100 list, a fall from 12 exhibitions two years earlier. New York, the biggest producer of crowd-pleasing shows, had 17 of 2004's 100 best-attended exhibitions, down from 24 in 2002.
MoMa in Berlin
New York's Museum of Modern Art reopened in a renovated home in November. The third best-attended show last year, with 6,568 daily visitors, was MoMa's collection at Berlin's Neue Nationalgalerie. Running from Feb. 20 to Sept. 19, it drew a total of 1.2 million visitors, the paper said.
For most museums, the most popular shows were of impressionist and modern art. Madrid's Museo del Prado exhibited works by French impressionist Edouard Manet; it was last year's fourth best-attended show in the world. In fifth place was a show of Paul Gauguin's Tahiti works at Paris's Grand Palais.
This year, ``Turner Whistler Monet'' is making the rounds of the national galleries. It's currently at London's Tate Britain after a Paris run.
Hopper Show
London's most successful show last year was the Tate Modern's ``Edward Hopper.'' The display of works by the U.S. painter drew 4,215 visitors a day, or a total of 429,909. The show placed 11th on the top 100 list, the paper said.
In contemporary art, Bilbao's Guggenheim Museum topped the list. ``Richter, Weiner, Whiteread,'' featuring works by Gerhard Richter, Lawrence Weiner and Rachel Whiteread, drew 4,212 daily visitors. Bilbao also had the second most successful contemporary show, a retrospective of pop artist James Rosenquist, which had 3,596 visitors a day.
Exhibitions of Old Master works fared less well. There was a big gap between the Met's ``El Greco,'' which drew a total of 574,381 visitors, and the No. 2 show, ``Peter Paul Rubens'' at Vienna's Albertina, which drew 231,000 visitors, or 2,817 a day. The Albertina had three of the 10 best-attended Old Master shows, including one on Rembrandt.
London's National Gallery also had an El Greco show, which drew 2,126 daily visitors.
Antiquities ranked about equal with contemporary art in popularity. Tokyo National Museum's ``Treasures of Chinese Art'' drew 4,997 visitors a day. At Toronto's Royal Ontario Museum, ``Eternal Egypt,'' showing works from London's British Museum, had 3,465 visitors a day.

http://feeds.bignewsnetwork.com/redir.php?jid=e8bd1b7065cee660&cat=f97ff7b11934dbb6
No.0121
Nơi nào có yêu ma, nơi đó có Đức Phật

Tác phẩm “Chân lý của khủng long và ác quỷ” của David R. Loy và Linda Goodhew, được mệnh danh là “ Ý nghĩa Phật giáo trong uớc muốn thời đại.” đã diễn đạt một cách khá chính xác về nội dung quyển sách nói trên. Mặc dầu Loy, và Goodhew rất thích thú trong quá trình sưu tầm tài liệu để viết sách, nhưng mục đích chính của họ là nhằm phô bầy giá trị của những bài học Phật giáo.

Tuy nhiên, cũng không thể cho rằng, độc giả thích tìm hiểu về Phật giáo sẽ thất vọng với tác phẩm này so với những tác phẩm khác của nhiều tác giả như là: J.R.R Tolkien, Michael Ende, Philip Pullman, Ursula K. Le Guin, và Hayao Miyazaki. Sự sáng tạo phong phú và tài năng mô tả nhân vật sẽ cho người đọc cảm nhận được nghệ thuật khéo léo của tác giả.

“ Quyển sách này,” tác giả giải thích, “là nói về lý lẽ của Phật giáo, chứ không phải những mẫu chuyện tìm thấy trong đạo Phật, và Phật Pháp sẽ được thể hiện qua những mẫu chuyện thời nay…Giáo lý nhà Phật---căn bản của Phật học--- được thể hiện qua những tác phẩm giả tưởng đương thời. Vì vậy, quyển sách này được xem như ngang hàng với vài tác phẩm có giá trị của R.H. Blyth, như là quyển “Thiền tông trong văn học Anh ngữ và tác phẩm kinh điển đông phương.” Đọc giả sẽ tìm thấy thiền tông trong 2 tác phẩm này, mặc dầu có nhiều trường hợp tác giả không liên quan gì đến Phật giáo.

Ví dụ, Tolkien (tác giả quyển chúa tể của những chiếc nhẩn) đả từng là kẻ sùng đạo Thiên chúa, và Loy cùng với Goodhew thừa nhận, :”Thế giới giả tưởng của ông ta dựa trên định luật tự nhiên và hầu như không liên quan đến Phật giáo, giữa 2 thái cực thiện và ác như 2 nhân vật tốt Gandalf cùng với Frodo, và 2 nhân vật xấu là Sauron và Saruman trong quyển “Chúa tể của những chiếc nhẩn” mà ông đã dựng nên là một huyền thoại của thời đại, và tác giả còn nêu lên : ” Huyền thoại thường có khuynh hướng vượt xa sự sáng tạo của chính tác giả.”

Tolkien có lẽ sẽ ngạc nhiên khi khám phá ra, theo danh từ Phật giáo Frodo, và Sam trở thành 2 vị Bồ Tát. Nhưng Loy, và Goodhew lại có nhận xét rằng nhân vật Frodo không thể lựa chọn con đường của mình ngoài cách duy nhất là phải tiêu diệt chiếc nhẫn.

Sự kết hợp của thuyết nhị nguyên trong tác phẩm “ Chúa tể của những chiếc nhẫn” là sự hy sinh cá thể cao cả của Frodo để đáp ứng nhu cầu cần thiết của nhân loại, có thể xem như là một dẫn vụ điển hình về hành động của một cá nhân khi khám nhận ra mình và thế giới chỉ là một. Frodo, và Sam phải bỏ đi sự phân biệt giữa ta và người, trở thành nhân vật gương mẫu được tôn sùng trong Phật giáo. Có thể đọc giả tìm hiểu về tác phẩm này vì tên tuổi của tác giả, và mặc dầu đọc giả rất bị thu hút bởi tác phẩm, nhưng từ hai nhân vật thánh thiện, Frodo và Sam, chúng ta rút tỉa một bài học thích đáng về cách sống trong thế giới mà hầu như không lúc nào được hòan mỹ.

Huyền thoại, cả thời xưa lẫn thời nay thường phản ảnh, và thường xuyên có khuynh hướng đặc thù là ca tụng sự dã man, tàn bạo. Miyazaki, Loy, và Goodhew phân giải, ông ta đã tìm cách đưa vào bộ phim của ông vị sứ giả hòa bình, thể hiện cho lòng từ bi, vị tha. Và đã đem vào một cách rất thu hút.
Có lẽ Miyazaki được xem là nhà nghệ thuật duy nhất theo Phật giáo, nếu dựa vào phong tục văn hóa của ông mà phán đoán. Nhưng tôn giáo, dù là đạo Phật hay không, vẫn không ảnh hưởng đến tác phẩm sáng tạo của ông.
Loy, và Goodhew giải thích, “ Những tiềm ẩn sâu xa về giáo lý của ông được khéo léo sắp xếp và trở thành chủ đề trọng điểm, “ và những chủ đề này thường không đơn thuần. Ví dụ, trong những bộ phim của ông, ông thường né tránh tạo ra sự mâu thuẩn mà có thể tạo ra những nhận xét khác nhau của nhiều bình luận gia.
Thay vào đó, có thể là, như trong tác phẩm “Nausicaa” và “Công chúa Mononoke “, không chỉ có hai thế lực (thường là thiện và ác) tranh giành với nhau, mà lại có đến ba, và cả ba không hẳn là hoàn toàn xấu xa. Tác phẩm “Công chúa Mononoke” tác giả giải thích, cũng như tác phẩm “Nausicaa” hầu hết những nhân vật chánh có hành động xấu không phải là vì bẩm sanh mà vì sự phức tạp của con người họ. Đôi khi vì bản tính tham lam và ích kỷ, mà đôi khi cũng vì bảo vệ nhóm người của họ.”

Những giáo lý Phật giáo mà đọc giả học hỏi được qua những bộ phim này, là “ Sự thử thách để chuyển hóa tận gốc các ác tánh và sẽ ló ra những thiện tánh như: lòng vị tha, tánh khoan dung, và sống đúng cách.” Loy và Goodhew rất vui khi nhận ra “ sự thành công vượt bực của ông Miyazaki đối với các nhà kinh doanh phim ảnh ở Nhật Bản, có nghĩa là đã có thêm sự ủng hộ để chọn lựa trong ngành phim ảnh.” Trước khi mà sự thành công của ông Miyazaki có được tầm vóc quốc tế, thì không ai ngờ rằng quan điểm của ông đối với nhân loại sẽ được đón nhận nhiều nơi không chỉ riêng ở Nhật Bản.

Luôn cả những ai không biết chút gì về Phật giáo, cũng khó mà chê trách “lòng vị tha, tánh khoan dung, và sống đúng cách.” Và những đức tánh này là giáo lý Phật giaó cơ bản mà Loy và Goodhew tìm ra trong những tác phẩm giả tưởng này

Khánh Văn dịch, Minh Hạnh hiệu đính

Where there's magic, there's Buddha

By DAVID
COZYTHE DHARMA OF DRAGONS AND DAEMONS: Buddhist Themes in Modern Fantasy, by David R. Loy and Linda Goodhew, foreword by Jane Hirshfield. Boston: Wisdom Publications, 2004, 155 pp., $14.95 (paper).
David R. Loy and Linda Goodhew's "The Dharma of Dragons and Daemons" is subtitled "Buddhist Themes in Modern Fantasy," which is a more accurate description of what the book is about. Though Loy and Goodhew have clearly enjoyed the fantastic works they examine, their primary focus is less on the works as such than on the Buddhist lessons the works might impart.
This is not to say, however, that readers less interested in Buddhism than in the work of J.R.R. Tolkien, Michael Ende, Philip Pullman, Ursula K. Le Guin, and Hayao Miyazaki will be disappointed. The authors' analyses of these artists' creations are skillfully enough done that readers will be eager to move on from Loy and Goodhew's considerations of the art to the art itself. To give rise to such an impulse is one of the noblest things criticism can do.
"This book," the authors explain, "is about . . . Buddhist stories: not about stories to be found in Buddhism, but about the 'Buddhism' to be found in some modern stories . . . about the Dharma -- the basic teachings of Buddhism -- as presented in some classics of contemporary fantasy." It is, therefore, one of the few books that belongs on the same shelf as R.H. Blyth's "Zen in English Literature and Oriental Classics." Both books endeavor in part to find Zen in the work of authors who were in many cases not Buddhist at all.
Tolkien, for example, was a devout Catholic and, as Loy and Goodhew note, his "fantasy world is built on a radical and quite un-Buddhist dualism between unredeemable evil (Sauron, Saruman) and uncompromising goodness (Gandalf, Frodo)." He created, though, a modern myth, and, as the authors point out, "myths have a way of growing beyond their creator's intentions."
Tolkien might have been surprised to learn, for example, that "in Buddhist terms, [Frodo and Sam] become bodhisattvas," but when one considers, with Loy and Goodhew, that Frodo does not choose to have his adventure, but rather that the journey he embarks upon in order to destroy the ring is inescapable, one sees that the authors' argument is plausible.
As wedded to dualism as "The Lord of the Rings" is, the selflessness of Frodo's response to the needs of the world can be read as an example of how one acts when one understands that one is not "other" than the world. Frodo and Sam, having let go of the dualism that separates self from world, become exemplars of socially engaged Buddhism. Readers may have thought they picked up Tolkien solely for the sense of wonder his work can inspire, but even as they are entertained they can learn, from Frodo and Sam, a lesson about how to be in a world often less than wonderful.
Myths, both modern and ancient, have often reflected and even glorified an aspect of the world that is one of its most horrendous features: violence. Miyazaki, Loy and Goodhew argue, has found a way in his films to celebrate not violence, but peacemaking, and has done so "symbolically and in a convincing way."
Miyazaki is the only artist considered whose cultural background suggests he may actually be a Buddhist, but religion, Buddhist or otherwise, plays little overt role in his work. Rather, Loy and Goodhew explain, "his deepest spiritual concerns are assimilated into the plots as central themes," and these themes are never simple. His films avoid, for example, the sort of dualities that provide the conflicts that drive so many narratives.
Instead, there may be, as in "Nausicaa" and "Princess Mononoke," not two forces (usually good and evil) in competition, but three, and none of the three will be unambiguously bad. In "Princess Mononoke," the authors argue, as in "Nausicaa," that "most of the main characters do (or try to do) bad things not because their nature is evil but because they are complicated: sometimes because they are greedy or otherwise selfish, sometimes just because they are defending their own group."
The Buddhist lesson that readers might learn from these films -- whether Miyazaki means to teach it or not -- is that "the . . . challenge is not physically destroying evil but transforming the roots of evil into their positive counterparts: generosity, loving-kindness, and wisdom." Loy and Goodhew are happy to note that "the extraordinary commercial success of [Miyazaki's] films in Japan means they provide a viable alternative to the 'lowest common denominator' that marketplace commodification tends to encourage." As Miyazaki's films have been successful abroad, one dares to hope his view of the world is reaching people outside of Japan.
Even most non-Buddhists will find it hard to argue with the "generosity, loving-kindness, and wisdom" that are the ultimate point of each of the Buddhist lessons Loy and Goodhew locate in these fantasies. As with any critical performance worth reading, though, one does encounter things with which to quibble. Those of us who are not convinced that "generosity, loving-kindness, and wisdom" must necessarily be linked with spirituality will find Philip Pullman's secular and humanistic vision in his "Dark Materials" more congenial than Loy and Goodhew, who worry that Pullman may be "throwing the spiritual baby out along with the dogmatic authoritarian bath water of monotheism."
That disposing of the spiritual baby may be the right move is not a lesson they choose to highlight. As it is not their brief to find secular, materialist lessons in the works they are explicating, this omission is neither surprising nor, in the end, damaging. In showing us how the Middle Path runs through Middle Earth and other fantasies, Loy and Goodhew succeed admirably at what they set out to do.

http://feeds.bignewsnetwork.com/redir.php?jid=e33e9232f3f275cc&cat=f97ff7b11934dbb6
No.0120
Một tu sĩ Phật giáo chê trách 10 giới luật của Chúa

Đạo Phật lúc nào cũng là một tôn giáo từ bi. Vị tăng sĩ , ông Jisei Nagasaka, từ tu viện Shoshu ở Nữu Ước và Hoa Thịnh Đốn đã phê phán 10 điều răn của Chúa là không hoàn mỹ.
Ngày 26, tháng 2, năm 2005—Mười giáo huấn của Chúa không phải là châm ngôn hoàn hảo và phải được hủy bỏ, theo lời ông Nagasaka, một vị tu sĩ Phật giáo, theo truyền phái Nichiren Shoshu của Nhật Bản. Ông Nagasaka còn chỉ trích một cách nặng nề là 10 điều này đã tạo nên nhiều tai họa, và hỗn loạn cho Hoa kỳ thời nay.
Ông Nagasaka đã tuyên bố với dân trong vùng rằng:” Họ phải bỏ đi những giới luật không hoàn chỉnh, của những tôn giáo không hoàn mỹ chẳng hạn như 10 điều giáo huấn của Chúa” ông còn nói nếu tất cả mọi người theo tôn giáo của ông, thì chúng ta sẽ không cần đến những giáo điều khác. Phải bỏ đi những dị giáo để chúng ta có thể hướng đến chân lý.
Lời chỉ trích của ông Nagasaka còn đi xa hơn là chỉ phê bình vào 10 điều giáo huấn được phô bài nơi công cộng. Trong khi đó thì nhóm ACLU, (chữ viết tắt của hội American Civil Liberties Union), và những tổ chức tương tự khác cố gắng không bàn đến những phẩm hạnh quan trọng của 10 giáo điều này. Ông Nagasaka nhấn mạnh :” Quả thật là những tín ngưỡng vô cùng phi lý ” Ông còn thừa nhận sự tin tưởng này là nguyên nhân của những thiên tai cùng những tệ đoan xã hội.
Ông Nagasaka, thường lui tới Nữu Ứớc và Hoa Thịnh Đốn, cùng theo một truyền phái Phật giáo mà ông Dorei Ito, người mà năm 1998 đã lên án Mẹ Teresa, người đã nhận được giải hòa bình Nobel, như là “Kẻ hung ác đưa con người vào địa ngục.”
Quan điểm ảnh hưởng xấu xa về 10 giáo điều của ông Nagasaka rất đối nguợc hầu hết với quan điểm của người Mỹ. Janice Crouse, một hội phụ nữ Hoa kỳ, tuyên bố :” Mười giáo điều là nền tảng căn bản cho đạo đức xã hội. Chúng răn dạy con người phải cư xử với nhau một cách kính trọng và chân tình. Đồng thời còn diễn đạt sự liên hệ giữa Chúa và người. Mười giáo điều là nền đạo đức trong cách cư xử, và nền dân chủ tùy thuộc vào cách cư xử mỗi công dân.”
Khánh văn lược dịch, Hạt cát hiệu định


Buddhist Priest Slams Ten Commandments


Buddhism has always been a religion of tolerance. The Reverend Jisei Nagasaka of the Nichiren Shoshu Temples of New York and Washington has started to condemn the Ten Commandments as "imperfect precepts."
(PRWEB) February 26, 2005 -- The Ten Commandments are “imperfect precepts” and should be discarded, according to Reverend Jisei Nagasaka of the Nichiren Shoshu Buddhist sect. Nagasaka further links them to the horrific disasters and confusion rampant in the nation today. Nagasaka has informed his congregants that they must “discard the imperfect precepts of imperfect religions and ideas such as the Judeo-Christian Ten Commandments.” According to Mr. Nagasaka, if all people were to join his sect “we won’t need precepts such as the Ten Commandments.” Instead he asks his parishioners to “denounce heretical, evil religions and lead the people to the True Law.”Nagasaka’s comments go much further than recent attacks on public displays of the Ten Commandments. Whereas the ACLU and similar groups refrain from commenting on the moral importance of the Ten Commandments, Nagasaka points to the “absolute nonsense of the beliefs and practices” of people who are members of heretical religions. Furthermore he posits that the causes of both the natural disasters and social unrest throughout the land “lie in the erroneous practices brought on by heretical religions.”Nagasaka, who shuttles between temples in New York and Washington, D.C., belongs to the same Buddhist sect as Reverend Dorei Ito who in 1998 characterized Mother Teresa, the Nobel Peace Prize recipient, as “a devil leading people to hell.”Nagasaka’s viewpoints about the negative influence of the Ten Commandments contrast sharply with the beliefs of most Americans. Janice Crouse, of Concerned Women of America, stated, “The Ten Commandments provide basic principles for a basic civil society. They describe how people ought to interact with each other with honor and integrity, and they state our relationship with God. The Ten Commandments lay down boundaries for honorable behavior. These commandments acknowledge that there must be accountability. Democracy depends upon honorable behavior among citizens.”Nagasaka has posted his remarks on his temple’s website which can be found at
http://www.nstny.org/discardprecepts.htm, www.nstny.org/etg.htm, www.nstny.org/rar1.htm, and www.nstny.org/pn.htm (retrieved 2/18/2005).For more information please contact:Monte Joffee917 447 7012
http://feeds.bignewsnetwork.com/redir.php?jid=e7af736f82edab79&cat=f97ff7b11934dbb6
No.0119
NHÂN VIÊN CHÍNH PHỦ CHO BIẾT CÁC cHÙA BỊ THIỆT HẠI DO THIÊN TAI SÓNG THẦN KHÔNG ĐƯỢC TÍNH TRONG CHƯƠNG TRÌNH TÁI THIẾT CỦA TÍCH LAN

(Bài viết của Chamikara Weerasinghe)

Ngày hôm qua Bộ Phật giáo Tích lan đã bày tỏ mối quan ngại về việc các ngôi chùa bị thiệt hại do sóng thần gây ra không được đưa vào trong chương trình tái thiết do chính phủ đảm nhận để xây lại những hạ tầng cơ sở bị thiệt hại trong thiên tai vừa qua.
Theo nguồn tin của Bộ Phật giáo, chính phủ đã chọn một số khu vực để thực hiện dự án xây dựng lại đường xá, cầu cống, đường sắt, hệ thống cung cấp nước và thoát nước. Lạ lùng là việc tái thiết các ngôi chùa lại không được tính đến trong chương trình này.
Ông Abeywickrema, thư ký của bộ Phật giáo cho biết có 97 ngôi chùa bị thiệt hại trong thiên tai sóng thần, và cần có 145 triệu Rupees để trùng tu hay tái thiết những ngôi chùa này.
Khi được hỏi là Bộ Phật giáo có nhận được sự giúp đỡ tài chánh nào từ phía chính phủ để tái thiết những ngôi chùa bị thiệt hại hay không, ông thư ký cho biết là họ đang chờ quỹ từ Bộ Tài Chánh.
Ông nói rằng Tổng thống Chandrika Bandaranaike Kumaratunga sẽ gặp các vị chức sắc Phật giáo vào tháng tới trong một buổi lễ ở Dinh Tổng Thống, và bà sẽ tặng máy vi tính cùng các trang thiết bị khác cho các trụ trì của 300 ngôi chùa trong một chương trình đặc biệt.
Ông cho biết: “Nhân dịp này Tổng thống sẽ cúng dường vào việc tái thiết các ngôi chùa bị thiệt hại.”
Khi được hỏi Bộ Phật giáo có nhận được sự giúp đỡ nào từ các nước ngoài không, ông Abeywickrema cho biết Hàn quốc, Anh Quốc, Úc, Thụy Điển và Nhật bản đã hứa là sẽ giúp đỡ Bộ Phật giáo.

(Liễu Pháp dịch)

Tsunami damaged temples not in reconstruction program, say officials

by Chamikara Weerasinghe

The Buddha Sasana Ministry yesterday expressed concern over the non inclusion of tsunami damaged temples in the reconstruction program undertaken by the authorities to rebuild infrastructure damaged during the boxing day disaster.
Ministry sources said the authorities had identified a cluster of spheres where projects are to be undertaken including the rebuilding of roads and bridges, housing, urban development, railway, water supply and drainage systems. Strangely though, reconstruction of temples do not figure in this scheme.
Buddha Sasana Ministry Secretary D. W. Abeywickrema said 97 temples had been damaged in the tsunami and an estimated Rs. 145 million was needed to rebuild and reconstruct them.
Asked if any monetary assistance was received from the government to reconstruct the affected temples, the secretary said they were expecting funds from the Treasury.
He said President Chandrika Bandaranaike Kumaratunga will meet Buddhist prelates next month at a ceremony at the President's House where she will present computers and other equipment to 300 chief-incumbents of Buddhist temples under a special program.
"The President will make a donation on this occasion for the reconstruction of the damaged temples," he said.
Asked if any foreign assistance was received for reconstruction of the temples, Abeywickrema said Korea, UK, the Australian Embassy, Sweden and Japan had pledged assistance to the Buddha Sasana Ministry.
http://feeds.bignewsnetwork.com/redir.php?jid=8f47e5692a62b118&cat=f97ff7b11934dbb6
No.0118
A legendary obsessionGary Geddes pursues an Afghan monk who may have discovered America

KIM HUGHES
Kingdom of Ten Thousand Things: An Impossible Journey from Kabul to Chiapas
by Gary Geddes , HarperCollins, 332 pages, $34.95


It will be curious to see where librarians and shop clerks file prolific Vancouver writer Gary Geddes' new book. Part travel memoir, part ancient mystery, part revisionist history, Kingdom of Ten Thousand Things could comfortably fit in several categories. As might be expected, this is its abiding strength and weakness.
But first the premise: It's a doozy. As Geddes explains in his forward, he has for years been obsessed with the legend of Huishen, a 5th century Afghan-born Buddhist monk who allegedly fled persecution in Kabul, made his way through China, then crossed the Pacific Ocean to land in North America in A.D. 458, some 1,000 years before Columbus. Huishen stayed there for an astonishing 40 years before returning whence he came "to tell his story to the (Chinese) emperor and the court historian."
Intriguing, absolutely, but also a story that gives rise to a host of other questions. Was there pre-Columbian Asian contact in the Americas? How did an ancient people traverse an ocean? Has "the arrogance and ethnocentricity of civilization in the West," to borrow Geddes' words, resulted in a stubborn refusal to consider this possibility? This is the revisionist history part.
"There has been, as yet, no intact ancient Chinese wreck or ship burial found in Mexico, California or British Columbia — no Asian equivalent of the Viking site at L'Anse aux Meadows in Newfoundland — to provide visual and material evidence for trans-Pacific Asian voyaging," Geddes admits.
"On the other hand, there are countless articles and books dealing with isolated evidence of pre-Columbian voyages, such as coins, Chinese anchors made from millstones, Asian melanotic chickens ... not to mention icons, images, and concepts appearing in sculpture, murals, codices, and calendars that appear to owe something to Asian influences."
The idea that Asians beat Europeans to North America isn't entirely new. But what of this Huishen character that's been haunting the author's psyche since the early 1970s? Where does he fit the scenario? This is the ancient mystery part.
Geddes advises us in his forward that he's hitting the road to shadow Huishen's alleged passage and that this journey will take him from Afghanistan (via Pakistan) to China to Mexico to British Columbia and countless villages, cities, museums, ships and hotels along the way. This is the travel memoir part. Still with me?
So Kingdom often feels like a juggling act. There are just so many characters, places, archaeological fragments and tidbits of lore and data to stay abreast of. The journey is as much a challenge to the mind as the body.
Geddes does give good colourful aside: "Our next stop took us through several cane fields, where the Datsun could not make up its mind whether to explode or disintegrate. With every bump, the key popped out of the ignition and our survival would be up for grabs ... Only repeated interventions from the Holy Mother kept us from puncturing the oilpan on protruding rocks."
Or this: "From the third floor of the Intercontinental Hotel, Kabul had a magical quality, as if the idea of light originated here. I basked in the early-morning rays, which warmed adobe walls, drew colours from the retreating dark, and pooled in the dew of cupped leaves."
Such nuggets are generously scattered throughout the book, and they engage us even as Geddes' exhaustive travel schedule sends us back several pages to check whether we're in Guatemala or Mexico City.
Also discombobulating are so-called missives from Huishen himself — apparently sent through the ages and the ether and out through the author's pen during moments of illness and distress. They add yet another brick to an already freighted narrative.
Still, it's hard to argue with Geddes' boundless ambition. Kingdom is a heck of a read, even if it's a sometimes complicated one.

http://www.thestar.com/NASApp/cs/ContentServer?pagename=
thestar/Layout/Article_Type1&amp;amp;amp;c=
Article&cid=1109373906207&call_pageid=970599119419
No.0117
More tourists going to Burma

By Griffin Shea in RangoonFebruary 28, 2005
From: Agence France-Presse


MARIA Ruiz knew pro-democracy campaigners were urging tourists to stay away from Burma, but the lure of a country that promises a glimpse into a time gone by in Asia proved too great."Bagan, it's a really magical place. There's something in the air," the Peruvian tourist said of the region that hosts a world famous collection of thousands of 11th and 12th century Buddhist stupas, pagodas and shrines.
"I think the boycott is mainly for the tour agents, because all the money goes to the government," Ruiz said after two weeks touring the military-ruled country.
Advertisement:
"We organised everything ourselves," taking private transport and using private hotels to avoid giving money to government-affiliated businesses, she told AFP.
Ruiz is among the segment of independent travellers that surged 64 per cent last year to comprise nearly half of all air arrivals, in part due to the increasing use of the Internet to book reservations, the junta said recently.
Pro-democracy campaigners are urging tourists like Ruiz to stay away from Burma, but growing numbers are ignoring that call.
They fuel one of the only growth areas in an economy decimated by years of neglect, mismanagement and international sanctions.
Similar to the boycotts which put pressure on South Africa's former apartheid regime, the Burma Campaign UK has lined up politicians and celebrities to back the "I'm Not Going" campaign.
British Prime Minister Tony Blair this month joined stars like US actress Susan Sarandon and British actor Sir Ian McKellen in backing the campaign, pledging not to take holidays in Burma and urging others to do the same.
Burma's ruling junta, however, is eager to attract more tourists to the country, whose isolation gives it an appeal that other countries in Southeast Asia are losing fast.
Nearly 657,000 foreigners visited the country last year, up from nearly 600,000 in 2003, according to tourism authorities.
Their goal is to raise that number to 750,000 this year, and are in the midst of a Rangoon airport expansion that could see the facility handle Boeing 747s and up to 2.7 million passengers per year by 2006.
Unlike in neighbouring Thailand, which receives more than 10 million tourists annually, people in Burma have relatively little contact with the outside world, and traditional ways of life still hold great sway.
Women and children wear sandlewood makeup, and traditional dress is still widely worn instead of western clothing.
The nation has yet to modernise, so Rangoon's streets are still lined with colonial buildings and solemn Buddhist temples.
Fewer than one million cars are registered in the entire country, so traffic and pollution so common in other Asian cities has yet to clog the roads and air.
But the isolation that leaves Burma with a flavour of days gone by in the rest of the world is born of a military regime that stands accused of flagrant human rights abuses including forced labour, recruitment of child soldiers, and the detention of thousands of political prisoners - most notably Nobel peace laureate Aung San Suu Kyi.
Because the military keeps tight tabs on the struggling economy, the junta takes a hefty slice from official foreign currency exchanges and many businesses, including hotels and restaurants.
That is why pro-democracy campaigners like Aung San Suu Kyi have urged travellers to wait to visit a free Burma.
But that hasn't kept tourists from coming.
French, Germans and Italians on package tours stroll the streets of Rangoon, and farther north groups hike through the Bagan plains.
Most of the foreign visitors come from other Asian countries.
Cindy Tsang, a 35-year-old tourist from Hong Kong, said she had worried about Burma's notoriously oppressive military rulers before she and her husband came here on holiday.
"My friends didn't want to come with us," Tsang said as she shopped for last-minute souvenirs.
"They were scared about the government and about the level of development."
Independent politician U Win Naing said the junta had not taken much notice of the calls for a tourism boycott.
"A tourism boycott doesn't affect them much. It just denies them some revenues," he said.

http://www.news.com.au/story/0,10117,12394345-23109,00.html