No. 0878 (Hạt Cát dịch)
Giữ gìn sự sinh tồn của một ngôi chùa và một nền văn hóa.
Phật tử Cam Bốt đón mừng năm mới trong sự tôn vinh bậc trưởng thượng và chư Tăng
Virginia, Apr 19, 2006- Ðược vây quanh bởi con cái cháu chắt, bà cụ Huav Chhith ngồi thư giản dưới cội cây tại ngôi Chùa Cam Bốt ở Silver Spring hôm Chủ Nhật trong dịp đón mừng năm mới theo Phật Lịch.
Những âm thanh ồn ào của buổi lễ - ca hát, nhảy múa và tụng niệm v.v…- vang lên ở một khoảng cách tuy xa nhưng vẫn đập vào tai bà. Cuối cùng thì cụ cũng đã có thể thư giản sau hai tuần bận rộn ở chùa để giúp chuẩn bị cho buổi lễ hôm nay.
“ Hầu như cụ đã bỏ khoảng 75% thời gian của cụ ở đây” Prum, cô con gái nhỏ nhất của Cụ đồng thời cũng là một cư dân vùng Falls Church, Virginia, đã nói như trên và Cô còn thêm :“Tình nguyện là công việc toàn thời gian của Bà”
Prum và 7 anh chị em ruột thay phiên nhau đưa mẹ đến chùa, ngôi chùa nằm trên đường New Hempshire, nơi mà Cụ có thể giúp nấu nướng, thu dọn và chuẩn bị ngọ trai cho cho chư Tăng, Ni thường trú tại chùa .
Cô Prum nói “Ðối với bà Huav Chii, đây là một tiến trình của thiên nhiên, và hầu hết đa số các chùa, các tình nguyện viên thường là các cụ ông, cụ bà. Trẻ con thì đến trường , những bậc cha mẹ thì bận rộn với sinh kế, còn đối với mẹ tôi thì hầu như công việc của bà là ở tại đây, bà có thể làm thiện sự và sanh về cõi lành, bà biết công việc ở đây cần có người làm, và như thế bà đến đây để làm việc”.
Sự tận tụy của bà Chhith và những bậc lão thành khác trong cộng đồng người Kam Pu Chia ở tại đây nhằm phục vụ chư Tăng và các sinh hoạt tôn giáo. Ngôi chùa không được phép tính thù lao cho các sinh hoạt đồng thời cũng cấm chư Tăng đi làm việc”.
"Ở tại Cam Bot thì không có vấn đề gì khi chư Tăng có thể mang bát đi khất thực từng nhà, tuy nhiên ở Mỹ không có phong tục tập quán này, một ngôi chùa có tầm vóc như chùa Wat BuddhiKamara thì cần những người tình nguyện đến làm giúp việc. Ðóng góp vào sự tồn tại của ngôi chùa thì có nhiều phương pháp, từ cúng dường tịnh tài đến nấu một bữa ăn đơn giản”. Sambo, người con rễ của bà Chhith nói như trên.
Tất cả mọi người trong gia đình tụ tập lại hôm tối thứ Sáu- các anh, chị em lớn nhỏ- để cùng nhau làm chả giò. Sambo nói “Chúng tôi bắt đầu ngay khi về đến nhà sau giờ làm việc, và chúng tôi làm cho đến 2:30 sáng, tổng cộng được 2000 cái chả giò để làm thức ăn ngọ trai trong ngày lễ.
“Nguồn yểm trợ cho ngôi chùa thật mạnh mẽ vững vàng nên cho việc phục vụ được cống hiến vô vị lợi, miễn phí, kể cả nhạc sĩ, ca sĩ chuyên nghiệp trình diễn giúp vui. Tuy nhiên nhà chùa cũng không ngăn cấm Phật tử trong việc đóng góp cũng như cúng dường, tạo phước”. “
Virginia, Apr 19, 2006- Ðược vây quanh bởi con cái cháu chắt, bà cụ Huav Chhith ngồi thư giản dưới cội cây tại ngôi Chùa Cam Bốt ở Silver Spring hôm Chủ Nhật trong dịp đón mừng năm mới theo Phật Lịch.
Những âm thanh ồn ào của buổi lễ - ca hát, nhảy múa và tụng niệm v.v…- vang lên ở một khoảng cách tuy xa nhưng vẫn đập vào tai bà. Cuối cùng thì cụ cũng đã có thể thư giản sau hai tuần bận rộn ở chùa để giúp chuẩn bị cho buổi lễ hôm nay.
“ Hầu như cụ đã bỏ khoảng 75% thời gian của cụ ở đây” Prum, cô con gái nhỏ nhất của Cụ đồng thời cũng là một cư dân vùng Falls Church, Virginia, đã nói như trên và Cô còn thêm :“Tình nguyện là công việc toàn thời gian của Bà”
Prum và 7 anh chị em ruột thay phiên nhau đưa mẹ đến chùa, ngôi chùa nằm trên đường New Hempshire, nơi mà Cụ có thể giúp nấu nướng, thu dọn và chuẩn bị ngọ trai cho cho chư Tăng, Ni thường trú tại chùa .
Cô Prum nói “Ðối với bà Huav Chii, đây là một tiến trình của thiên nhiên, và hầu hết đa số các chùa, các tình nguyện viên thường là các cụ ông, cụ bà. Trẻ con thì đến trường , những bậc cha mẹ thì bận rộn với sinh kế, còn đối với mẹ tôi thì hầu như công việc của bà là ở tại đây, bà có thể làm thiện sự và sanh về cõi lành, bà biết công việc ở đây cần có người làm, và như thế bà đến đây để làm việc”.
Sự tận tụy của bà Chhith và những bậc lão thành khác trong cộng đồng người Kam Pu Chia ở tại đây nhằm phục vụ chư Tăng và các sinh hoạt tôn giáo. Ngôi chùa không được phép tính thù lao cho các sinh hoạt đồng thời cũng cấm chư Tăng đi làm việc”.
"Ở tại Cam Bot thì không có vấn đề gì khi chư Tăng có thể mang bát đi khất thực từng nhà, tuy nhiên ở Mỹ không có phong tục tập quán này, một ngôi chùa có tầm vóc như chùa Wat BuddhiKamara thì cần những người tình nguyện đến làm giúp việc. Ðóng góp vào sự tồn tại của ngôi chùa thì có nhiều phương pháp, từ cúng dường tịnh tài đến nấu một bữa ăn đơn giản”. Sambo, người con rễ của bà Chhith nói như trên.
Tất cả mọi người trong gia đình tụ tập lại hôm tối thứ Sáu- các anh, chị em lớn nhỏ- để cùng nhau làm chả giò. Sambo nói “Chúng tôi bắt đầu ngay khi về đến nhà sau giờ làm việc, và chúng tôi làm cho đến 2:30 sáng, tổng cộng được 2000 cái chả giò để làm thức ăn ngọ trai trong ngày lễ.
“Nguồn yểm trợ cho ngôi chùa thật mạnh mẽ vững vàng nên cho việc phục vụ được cống hiến vô vị lợi, miễn phí, kể cả nhạc sĩ, ca sĩ chuyên nghiệp trình diễn giúp vui. Tuy nhiên nhà chùa cũng không ngăn cấm Phật tử trong việc đóng góp cũng như cúng dường, tạo phước”. “
Người ta biết đến đây là để làm thiện sự, nếu như có ai bị bệnh không thể tới được thì họ nhờ người quen làm thiện sự nào đó dưới tên tuổi họ” Polly Neoum, một cô con gái khác của Bà Chhith nói như trên. Bàn làm việc của cô, đặt gần cổng ra vào của ngôi chùa, đầy những phẩm vật dâng cúng chư Tăng như trà, đường, Tăng y v.v..
Năm nay, ngày Tết theo Phật Lịch rơi vào thứ Năm, và một số gia đình truyền thống đến viếng chùa lễ bái Tam Bảo.
Tuy nhiên, đối với đa số quan khách, ngày Chủ Nhật mới chính thức là ngày lễ, khi mà các nghi thức được cử hành xong thì sẽ có văn nghệ giúp vui . Tham dự lễ hội còn có nhiều Phật tử đến từ xa như Ohio, NY và New Jersey.
Trong chương trình buổi lễ, chư Tăng ở chùa đã tụng kinh hồi hướng phước cho thân nhân quá vãng của nhiều Phật tử có mặt trước khi thọ trai.
Lễ hội đón mừng ngày Tết của Chùa đã được tổ chức từ nhiều năm trước. Tuy nhiên, ngày trước lễ hội chỉ là một nghi thức đơn giản và cũng không có văn nghệ giúp vui. Bây giờ thì sự kiện được tổ chức rình rang hơn. Các sinh hoạt văn nghệ giải trí thu hút được giới trẻ tham gia vào lĩnh vực văn hóa nhiều hơn. Trong chương trình buổi chiều, nhạc truyền thống dân tộc được trình diễn và trò chơi dân gian cũng được giới trẻ hưởng ứng.
Sren Ky, một cư dân Ohio đến tham dự lễ hội nói các sinh hoạt truyền thống như vũ hội giúp đưa thanh niên nam nữ trẻ biết đến nếp sống nhà chùa mà không cần bắt họ phải trở thành một Phật tử.
Cô nói “ Dường như chúng đã thực sự làm quen và sinh hoạt nhiều hơn trong văn hóa truyền thống, cha mẹ đã tạo ảnh hưởng nơi chúng rất nhiều, nhưng nếu chỉ có vậy thôi thì chưa đủ”, Ky nói cô còn thắt chặt sợi dây liên hệ đến văn hóa tại gia đình nhiều hơn, cô nói tiếp :Tôi không muốn chúng quên lãng, bởi vì tôi muốn chúng tiếp tục thừa hưởng di sản của chúng tôi”.
Keeping a temple and a culture alive
Cambodian New Year celebration honors elders, monks
Năm nay, ngày Tết theo Phật Lịch rơi vào thứ Năm, và một số gia đình truyền thống đến viếng chùa lễ bái Tam Bảo.
Tuy nhiên, đối với đa số quan khách, ngày Chủ Nhật mới chính thức là ngày lễ, khi mà các nghi thức được cử hành xong thì sẽ có văn nghệ giúp vui . Tham dự lễ hội còn có nhiều Phật tử đến từ xa như Ohio, NY và New Jersey.
Trong chương trình buổi lễ, chư Tăng ở chùa đã tụng kinh hồi hướng phước cho thân nhân quá vãng của nhiều Phật tử có mặt trước khi thọ trai.
Lễ hội đón mừng ngày Tết của Chùa đã được tổ chức từ nhiều năm trước. Tuy nhiên, ngày trước lễ hội chỉ là một nghi thức đơn giản và cũng không có văn nghệ giúp vui. Bây giờ thì sự kiện được tổ chức rình rang hơn. Các sinh hoạt văn nghệ giải trí thu hút được giới trẻ tham gia vào lĩnh vực văn hóa nhiều hơn. Trong chương trình buổi chiều, nhạc truyền thống dân tộc được trình diễn và trò chơi dân gian cũng được giới trẻ hưởng ứng.
Sren Ky, một cư dân Ohio đến tham dự lễ hội nói các sinh hoạt truyền thống như vũ hội giúp đưa thanh niên nam nữ trẻ biết đến nếp sống nhà chùa mà không cần bắt họ phải trở thành một Phật tử.
Cô nói “ Dường như chúng đã thực sự làm quen và sinh hoạt nhiều hơn trong văn hóa truyền thống, cha mẹ đã tạo ảnh hưởng nơi chúng rất nhiều, nhưng nếu chỉ có vậy thôi thì chưa đủ”, Ky nói cô còn thắt chặt sợi dây liên hệ đến văn hóa tại gia đình nhiều hơn, cô nói tiếp :Tôi không muốn chúng quên lãng, bởi vì tôi muốn chúng tiếp tục thừa hưởng di sản của chúng tôi”.
Keeping a temple and a culture alive
Cambodian New Year celebration honors elders, monks
Wednesday, April 19, 2006
by Benjamin Hu
Staff Writer
Surrounded by her children, grandchildren and great-grandchildren, Huav Chhith rested beneath the trees at the Cambodian Temple in Silver Spring during Sunday’s celebrations for the Buddhist New Year.
Sounds of the celebration — singing, dances and religious chants — carried on in the distance, but she had no reason to feel left out. After all, she had spent most of the previous two weeks at the temple, helping to prepare for this event.
‘‘She spends maybe 75 percent of her time here,” said Vilady Prum, Chhith’s youngest daughter and a Falls Church, Va., resident. ‘‘Volunteering is a full-time job for her.”
Prum and her seven siblings take turns bringing their mother to the New Hampshire Avenue temple, where she helps cook, clean and organize donations for the nuns and monks who call the Vatt Buddhikarama home.
For Chhith, 82, it is a natural progression, and most of the temple’s most frequent volunteers are senior citizens, Prum said.
Children have school and adults have careers, she said, but ‘‘for my mother, it is almost like her job to work here, so she can do good things and go to heaven,” she said. ‘‘She knows there is work to do, and she just goes to do it.”
Chhith’s devotion, and that of other elders in the Cambodian community, serve as support for the temple’s monks and religious operations. The temple does not allow the temple to charge for its services and also forbids monks from holding day jobs.
In Cambodia, that would not be a problem, as monks beg humbly for their food from door to door. However, in America, where no such custom exists, a temple of the Vatt Buddhikarama’s size needs dedicated volunteers. Contributions range from regular donations to simply cooking food, according to Sambo Teng, a son-in-law to Chhith.
‘‘The family all got together [Friday night], brothers and sisters and young ones, to make egg rolls,” he said. ‘‘We started as soon as we got home from work, and we didn’t finish until 2:30 in the morning.” All told, the family had rolled 2,000 egg rolls to give away at the festival.
The temple’s support is strong enough that it offers services for free, including professional musicians playing the traditional xylophone and zither. However, that does not deter visitors from making donations and contributions, said Polly Neou, also a daughter of Chhith.
‘‘People come here on New Year’s Day knowing they do good things ... if somebody is sick at home and can’t come, they will do something good in their name,” she said. Her stall, near the entrance of the temple, featured many of the religious symbols of Buddhism: colored ribbons and incense for praying, as well as wrapped gift bundles of tea, robes and sugar to present to the monks. Visitors gave donations to the temple in exchange.
This year, the Buddhist New Year fell on Thursday, and indeed some traditional families came to pay their respects to the monks that day — even without the three-day holiday they would normally get in Cambodia.
However, for most guests, the day to celebrate was Sunday, when the religious services were accompanied by entertainment, and visitors came from as far away as Ohio, New York and New Jersey.
Just before lunch, the Vatt’s eight monks held chants to pray for the ancestors of those present. Guests brought rice and other dishes as gifts for the monks — typically, the monks might take only a spoonful as a blessing, according to Kyra Chin, a Colesville resident.
‘‘The monks pray so that the spirit of the food can go to feed our ancestors’ spirits,” she said, with occasional questions in Khmer, the Cambodian tongue, to her mother, Mouyoop Thy Chin. ‘‘We bring them food, and they can eat meat, as long as it’s before noon.”
Outside of special events, community members still support their temple and the monks. Chin knows friends and family members who volunteer their cooking at the temple, but it’s ‘‘usually the older generations” who help, she said.
The temple’s new year services have expanded over the years. Chin recalled attending her first service in 1990, when the festival was a much smaller affair, and had almost no entertainment component. Now the event is much more of a social highlight, as children outside chase each other in the heat with water pistols. Even as the monks chant, worshippers stop to chat quietly or to take photographs, without drawing protest.
The entertainment serves to get younger generations involved in the native culture. As the afternoon progressed, the traditional music gave way to more contemporary tunes, with singers matching Cambodian lyrics to rock guitars and drums. Boys and girls divided into groups, and threw a ribboned ball at those they liked in the opposite group.
Saren Ky, an Ohio resident, said traditions like dances help bring young men and women into the temple’s life without necessarily making them Buddhists.
‘‘It seems like they’re really getting more into their culture,” she said. ‘‘Parents really influence them a lot — they see us making sacrifices and giving,” but that alone is not enough. Ky makes sure she reinforces the tie to their culture at home as well. ‘‘I don’t want them to forget, because I want to carry on my heritage,” she said.
http://www.gazette.net/stories/041906/takonew180748_31956.shtml
by Benjamin Hu
Staff Writer
Surrounded by her children, grandchildren and great-grandchildren, Huav Chhith rested beneath the trees at the Cambodian Temple in Silver Spring during Sunday’s celebrations for the Buddhist New Year.
Sounds of the celebration — singing, dances and religious chants — carried on in the distance, but she had no reason to feel left out. After all, she had spent most of the previous two weeks at the temple, helping to prepare for this event.
‘‘She spends maybe 75 percent of her time here,” said Vilady Prum, Chhith’s youngest daughter and a Falls Church, Va., resident. ‘‘Volunteering is a full-time job for her.”
Prum and her seven siblings take turns bringing their mother to the New Hampshire Avenue temple, where she helps cook, clean and organize donations for the nuns and monks who call the Vatt Buddhikarama home.
For Chhith, 82, it is a natural progression, and most of the temple’s most frequent volunteers are senior citizens, Prum said.
Children have school and adults have careers, she said, but ‘‘for my mother, it is almost like her job to work here, so she can do good things and go to heaven,” she said. ‘‘She knows there is work to do, and she just goes to do it.”
Chhith’s devotion, and that of other elders in the Cambodian community, serve as support for the temple’s monks and religious operations. The temple does not allow the temple to charge for its services and also forbids monks from holding day jobs.
In Cambodia, that would not be a problem, as monks beg humbly for their food from door to door. However, in America, where no such custom exists, a temple of the Vatt Buddhikarama’s size needs dedicated volunteers. Contributions range from regular donations to simply cooking food, according to Sambo Teng, a son-in-law to Chhith.
‘‘The family all got together [Friday night], brothers and sisters and young ones, to make egg rolls,” he said. ‘‘We started as soon as we got home from work, and we didn’t finish until 2:30 in the morning.” All told, the family had rolled 2,000 egg rolls to give away at the festival.
The temple’s support is strong enough that it offers services for free, including professional musicians playing the traditional xylophone and zither. However, that does not deter visitors from making donations and contributions, said Polly Neou, also a daughter of Chhith.
‘‘People come here on New Year’s Day knowing they do good things ... if somebody is sick at home and can’t come, they will do something good in their name,” she said. Her stall, near the entrance of the temple, featured many of the religious symbols of Buddhism: colored ribbons and incense for praying, as well as wrapped gift bundles of tea, robes and sugar to present to the monks. Visitors gave donations to the temple in exchange.
This year, the Buddhist New Year fell on Thursday, and indeed some traditional families came to pay their respects to the monks that day — even without the three-day holiday they would normally get in Cambodia.
However, for most guests, the day to celebrate was Sunday, when the religious services were accompanied by entertainment, and visitors came from as far away as Ohio, New York and New Jersey.
Just before lunch, the Vatt’s eight monks held chants to pray for the ancestors of those present. Guests brought rice and other dishes as gifts for the monks — typically, the monks might take only a spoonful as a blessing, according to Kyra Chin, a Colesville resident.
‘‘The monks pray so that the spirit of the food can go to feed our ancestors’ spirits,” she said, with occasional questions in Khmer, the Cambodian tongue, to her mother, Mouyoop Thy Chin. ‘‘We bring them food, and they can eat meat, as long as it’s before noon.”
Outside of special events, community members still support their temple and the monks. Chin knows friends and family members who volunteer their cooking at the temple, but it’s ‘‘usually the older generations” who help, she said.
The temple’s new year services have expanded over the years. Chin recalled attending her first service in 1990, when the festival was a much smaller affair, and had almost no entertainment component. Now the event is much more of a social highlight, as children outside chase each other in the heat with water pistols. Even as the monks chant, worshippers stop to chat quietly or to take photographs, without drawing protest.
The entertainment serves to get younger generations involved in the native culture. As the afternoon progressed, the traditional music gave way to more contemporary tunes, with singers matching Cambodian lyrics to rock guitars and drums. Boys and girls divided into groups, and threw a ribboned ball at those they liked in the opposite group.
Saren Ky, an Ohio resident, said traditions like dances help bring young men and women into the temple’s life without necessarily making them Buddhists.
‘‘It seems like they’re really getting more into their culture,” she said. ‘‘Parents really influence them a lot — they see us making sacrifices and giving,” but that alone is not enough. Ky makes sure she reinforces the tie to their culture at home as well. ‘‘I don’t want them to forget, because I want to carry on my heritage,” she said.
http://www.gazette.net/stories/041906/takonew180748_31956.shtml