No.0097
Một cuộc đi bộ để hành hương
Viết bởi ky' giả Everett Kennedy Brown, The Japan Times
Đó là một giấc mơ của Ryan Armstrong, để lập lại thành tích của Kobo Daishi. Đó là hoàn tất chuyến hành hương trên quãng đường dài 1.200 Km đi qua 88 đền chùa trên đảo Shikoku. Chuyến hành hương đã được một vị Thánh Tăng thực hiện từ 1200 năm trước. Ly' do của Ryan Armstrong thật là đơn giản.
“ Tôi muốn tìm hiểu Nhât bản và muốn thử thách bản thân mình” Chàng sinh viên Cao Học Hawaii nói “ Tôi muốn biết tôi thuộc loại người nào. Tôi có phải là người dễ dàng bỏ cuộc khi gặp thách thức hay là tôi có thể vượt qua được những khó khăn."
Từ khi là sinh viên Đại học Colgate ở New York, Armstrong tự hứa là thực hiện cuộc đi bộ hành hương này. Và mỗi năm có ít nhất một người trong trường nghiên cứu quốc ngoại của Trung tâm Quốc tế Kyoto cố gắng thực hiện chuyến hành hương
Kiên quyết theo đuổi truyền thống này Armstrong đã khởi hành vào tháng 03 năm 1997, đến Thành phố Tokushima trên đảo Shikoku . Anh có 15 Kg hành lý trên vai, vài ngàn đồng Yen và chút ít vốn tiếng Nhật để giao thiệp.
Từ nhà ga một tài xế xe bus đã xong việc cho Armstrong quá giang xe đến ngôi đền Ryozenji…. đo' là điểm khởi hành của cuộc hành trình. Nhưng phần còn lại của chuyến đi không dễ dàng như vậy.
Khi Armstrong mới đến ngôi đền thi` trời đã sụp tối. Trời thật tối và anh ta rất ngạc nhiên là ngôi đền này đóng cửa vào ban đêm. Armstrong đành phải tìm một nơi bằng phẳng bên ngoài ngôi đền để trải túi ngũ bằng nilon nghĩ ngơi qua đêm. Trời thật là lạnh, anh không thể ngũ được nên phải ti`m chút hơi ấm trong những ly cà phê nóng mua tại một máy tự động gần đó. Anh uống hết ly này tới ly khác. Rồi anh lại mua thêm vài ly càfê nóng nữa và đặt vào trong túi ngũ để sưởi ấm cho đến sáng.
Trong những tuần lễ kế tiếp, gian khổ đến với Armstrong lại chồng chất lên. Đi bộ hằng 40 cây số một ngày, từ sáng tinh mơ đến lúc trời tối thì thật là vất vả. Anh thường xuyên bị lạc đường và phải tốn hàng giờ để tìm đúng lối đi.
“Tôi cảm thấy rất sốt ruột” Armstrong nói “Tôi thật là vô tích sự tôi thấy tôi càu nhàu như một đứa con nít.”
Tuy nhiên, thái độ của Armstrong bắt đầu thay đổi vào ngày thứ 10. Anh bắt đầu nhìn ra được con đường hành hương -- không phải chỉ đơn thuần nhi`n thấy các cột hướng dẫn đường xá mà còn thấm nhuần được cả con đuờng hành đạo. Những cơ hội tiếp xúc với tăng lữ, với dân làng và găp gở những người hành hương khác đã giúp anh thoát khỏi tình trạng bồn chồn cô độc.
“Có người đã khuyến khích tôi hoặc mời tôi môt miếng ăn,” Armstrong nhớ lại “Đó thật sự là một hành động từ tâm và đã cổ võ tôi, cho tôi một cái nhìn mới về sự vật, và cho tôi đầy sức mạnh để tiếp tục cuộc hành trình”
Sau một tháng đi bộ liên tục qua những vùng đồi núi đầy chông gai nhưng tuyệt đẹp, cuộc hành hương của Armstrong cũng đã được hoàn tất.
Từ mục đích ban đầu là thử thách sức chịu đựng của cơ thể, cuộc hành hương đã trở thành một chuyến du hành bằng tim não, bằng sự quyết tâm. Anh đã hiểu được Nhật bản cũng như anh đã đạt được niềm tự tin mới.
Trở về Kyoto , ngồi trước máy vi tính tại Trung tâm Quốc tế Kyoto , Armstrong đã khóc trong khi anh ghi chép lại cuộc hành trình mà anh đã trãi qua.
“Những gì tôi đã trãi qua thật là đáng nhớ” Armstrong nhớ lại “ Khi tôi bắt đầu bận bộ đồ hành hương, tôi thấy mình đã thay đổi. Tôi không còn là người nước ngoài, mọi người nhìn tôi với ánh mắt khác”
Trong khi viết, Armstrong nhận ra được mỗi một ngày mới của cuộc hành trình anh đều gặp được những điều mới lạ. Kỷ niệm khó quên như việc một người dân địa phương đã mời anh ta một mẫu bánh chuối hoặc như việc một cậu bé mời anh ta vào nhà dùng cơm với gia đình. Anh đã kinh ngạc nhận thức được sự bao la của lòng nhân ái. ( human spirit)
Vào mùa hè năm 2001, Armstrong thực hiện cuộc đi bộ hành hương lần nữa. Lần này, anh thực hiện cuộc đi bộ theo hướng ngược lại. Công việc có vẻ khó khăn hơn lần trước. Những con đường đồi núi dốc cao hơn, rất khó đi và không có bảng hướng dẫn dọc đường. Nếu chuyến đi lần đầu tiên là một thách thức bản thân thì chuyến đi lần thứ 2 này hoàn toàn khác biệt. Không còn cảm giác sợ sệt, lo lắng. Khi gặp khó khăn anh giải quyết một cách dứt khoát.
“Tôi đã có được kinh nghiệm về cuộc hành hương này” Armstrong giải thích “ Tôi không bao giờ đơn độc, linh hồn của ngài Kobo Daishi luôn luôn đi theo phù hộ và hướng dẫn tôi. Tôi thấy được có một động lực độ trì tôi trên đường đi”
Trong chuyến hành hương lần này, Armstrong đã ghi lại hành trình chuyến đi bằng máy ảnh kỷ thuật số. Khi anh đưa những búc ảnh của chuyến đi cho bạn đồng nghiệp, anh đã dự tính mở một cuộc triển lãm hình để mọi người có thể thấy được đảo Shikoku đẹp như thế nào.
Trong vòng 01 tháng, Armstrong đã cho trưng bày 88 bức ảnh, với thơ phú được viết bằng tiếng Anh tại Trung tâm trao đổi Quốc tế IPAL ở Takamatsu . Cuộc triển lãm đã được đăng lên nhựt báo và TV, và có tới hơn 1.000 người đến tham dự cuộc triển lãm.
Trong số những người đến xem, có Giám Đốc của một nhà máy in địa phương. Cảm kích trước việc làm của Armstrong, Ông ta đã đề nghị hợp tác với Armstrong để thực hiện một quyển sách về chuyến hành hương.
Khi được hỏi về chuyến đi bộ hành hương, Armstrong nói “ Bây giờ tôi nhận thấy rằng con đường hành hương vẫn tiếp tục trong đời sống hàng ngày. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ người khác và quan tâm nhiều hơn đến những niềm vui và nét đẹp xung quanh tôi.”
Chánh Hạnh dịch – Thiện Pháp hiệu đính
WALK LIKE A PILGRIM
Temple tour that's a journey of the soul
By EVERETT KENNEDY BROWN
It was Ryan Armstrong's dream to follow in the footsteps of the great Kobo Daishi, that is to complete the 1,200-km, 88-temple pilgrimage on Shikoku Island first made by the Buddhist saint 1,200 years ago.
His reasons were simple.
"I wanted to understand Japan and to challenge myself," says the University of Hawaii MBA student. "I wanted to know what type of person I was. Was I someone who gives up when confronted, or could I push forward in the face of adversity?"
So, as an undergraduate at Colgate University in New York, Armstrong vowed to accomplish the walk. Every year, at least one person in the college's study-abroad program at Kyoto International Center in Japan attempts the pilgrimage. In his first year, he had heard about it from a senior who described the undertaking as "very arduous."
Determined to carry on the tradition, Armstrong set off, in March 1997, for Tokushima City on Shikoku Island. He had a 15-kg backpack, a few thousand yen and very little conversational Japanese ability.
"I didn't really know what I was getting into that first time," says Armstrong. "All the information in English that I could find on the walk was an out-of-print book called 'Japanese Pilgrimage' by Oliver Stalter. Other than that, I was pretty much left to my instincts and to the help of others to get around."
From the train station, an off-duty bus driver offered Armstrong a ride to Ryozenji Temple, the starting point for the walk. But the rest of his journey would not be so easy.
It was already late evening when Armstrong arrived at the temple. It was pitch-dark, and he was surprised to find the temple doors shut for the night. He found a flat place on the frost-covered pavement outside the temple to lay out his thin, nylon sleeping bag. The cold night air was unbearable. Giving up on getting any sleep, he warmed himself by drinking one hot coffee after another from a nearby vending machine. He then bought a few more and tucked them into his sleeping bag to keep him warm till morning.
In the weeks that followed, Armstrong's hardships mounted. Toiling 40 km a day, from sunrise to sunset, Armstrong was miserable. He often lost his way and wasted hours searching for the right path.
"I'd get so frustrated," says Armstrong. "I felt helpless and found myself whining like a child."
By the tenth day, however, Armstrong's attitude began to change. He began to develop an eye for the pilgrimage path -- not just a knack for following signposts, but also an intuitive understanding of the pilgrimage experience. Chance encounters with temple priests, local villagers and other pilgrims helped to bring him out of his frustrated solitude.
"Someone would offer me words of encouragement or a bite to eat," Armstrong recalls. "It was such acts of kindness and support that gave me a new perspective on things and gave me the strength to carry on."
After more than a month of constant walking through harsh yet beautiful mountain landscapes, Armstrong's pilgrimage reached its end.
What had started out as a test of physical endurance had become a journey of the heart and soul. He had come to understand Japan as well as achieving a new sense of self.
Back in Kyoto, while staying at the Kyoto International Center, he sat in front of his computer with tears in his eyes as he feverishly typed up his journal notes.
"The experience was profound," Armstrong recalls. "When I put on the pilgrim's hat and clothes, I had changed. I was no longer a foreigner. People responded to me with different eyes."
As he wrote, he recalled how every new day offered new encounters. Memories of a passerby offering him a piece of banana cake of a little boy inviting him into his grandmother's house for a meal left indelible impressions. He was struck by "the generosity of the human spirit."
Before going back to the United States, he journeyed to the Ogasawara island chain, where he ran into an assistant language teacher on the JET program. The ALT told him about how the program was an excellent way to learn more about Japan. Armstrong decided to apply.
"I saw the JET program as a chance to come back to Japan and learn more about the temples," Armstrong says. "I also knew that I had to do the walk again."
From the summer of 1998, Armstrong worked as an ALT in Kagawa Prefecture. The following year, he transferred to the prefecture's international affairs division as a coordinator. With his improved language skills, he worked as an interpreter and translator and, in his final year, he managed to convince his boss to give him time off to do the pilgrimage walk for a second time.
During the spring of 2001, Armstrong donned the pilgrim's clothes once again. This time, he chose to walk the course in the opposite direction. It would prove to be far more difficult. The mountain paths were steeper, with no markers along the path to guide him. Whereas Armstrong describes his first journey as an encounter with the self, his second walk was quite different. There were no emotional ups and downs. When he encountered difficulties, he solved them with a clear heart.
"I had come to understand the dogyonin [pilgrim] experience," explains Armstrong. "The pilgrim is not alone, the spirit of Kobo Daishi is always there along the way to guide you. One finds a positive energy that carries one along the path."
During his second pilgrimage, Armstrong recorded his dogyonin experiences with a digital camera. When he later showed his photos to his coworkers, he was encouraged to hold a photo exhibition, so that, as his boss said, "as many people as possible can see how beautiful the island of Shikoku really is."
For one month, at the IPAL International Exchange Center in Takamatsu, Armstrong exhibited 88 pictures, along with poems, haiku and tanka that he wrote in English. The exhibition was covered by newspapers and on television, and nearly 1,000 people attended.
One of those who saw the exhibition was the president of a local printing company. Inspired by Armstrong's work, he offered to make a book of his photos and words as a promotional project for his company's new printing technology.
Upon completing his MBA course this year, Armstrong aspires to become an international businessman, working to bridge gaps in cultural understanding.
When asked about his pilgrimage walk, Armstrong comments: "I now see that the path continues into daily life. I just try to pass my days helping others and having the awareness to appreciate the small and beautiful things around me."
http://www.japantimes.co.jp/cgi-bin/getarticle.pl5?ek20020329eb.htm
Một cuộc đi bộ để hành hương
Viết bởi ky' giả Everett Kennedy Brown, The Japan Times
Đó là một giấc mơ của Ryan Armstrong, để lập lại thành tích của Kobo Daishi. Đó là hoàn tất chuyến hành hương trên quãng đường dài 1.200 Km đi qua 88 đền chùa trên đảo Shikoku. Chuyến hành hương đã được một vị Thánh Tăng thực hiện từ 1200 năm trước. Ly' do của Ryan Armstrong thật là đơn giản.
“ Tôi muốn tìm hiểu Nhât bản và muốn thử thách bản thân mình” Chàng sinh viên Cao Học Hawaii nói “ Tôi muốn biết tôi thuộc loại người nào. Tôi có phải là người dễ dàng bỏ cuộc khi gặp thách thức hay là tôi có thể vượt qua được những khó khăn."
Từ khi là sinh viên Đại học Colgate ở New York, Armstrong tự hứa là thực hiện cuộc đi bộ hành hương này. Và mỗi năm có ít nhất một người trong trường nghiên cứu quốc ngoại của Trung tâm Quốc tế Kyoto cố gắng thực hiện chuyến hành hương
Kiên quyết theo đuổi truyền thống này Armstrong đã khởi hành vào tháng 03 năm 1997, đến Thành phố Tokushima trên đảo Shikoku . Anh có 15 Kg hành lý trên vai, vài ngàn đồng Yen và chút ít vốn tiếng Nhật để giao thiệp.
Từ nhà ga một tài xế xe bus đã xong việc cho Armstrong quá giang xe đến ngôi đền Ryozenji…. đo' là điểm khởi hành của cuộc hành trình. Nhưng phần còn lại của chuyến đi không dễ dàng như vậy.
Khi Armstrong mới đến ngôi đền thi` trời đã sụp tối. Trời thật tối và anh ta rất ngạc nhiên là ngôi đền này đóng cửa vào ban đêm. Armstrong đành phải tìm một nơi bằng phẳng bên ngoài ngôi đền để trải túi ngũ bằng nilon nghĩ ngơi qua đêm. Trời thật là lạnh, anh không thể ngũ được nên phải ti`m chút hơi ấm trong những ly cà phê nóng mua tại một máy tự động gần đó. Anh uống hết ly này tới ly khác. Rồi anh lại mua thêm vài ly càfê nóng nữa và đặt vào trong túi ngũ để sưởi ấm cho đến sáng.
Trong những tuần lễ kế tiếp, gian khổ đến với Armstrong lại chồng chất lên. Đi bộ hằng 40 cây số một ngày, từ sáng tinh mơ đến lúc trời tối thì thật là vất vả. Anh thường xuyên bị lạc đường và phải tốn hàng giờ để tìm đúng lối đi.
“Tôi cảm thấy rất sốt ruột” Armstrong nói “Tôi thật là vô tích sự tôi thấy tôi càu nhàu như một đứa con nít.”
Tuy nhiên, thái độ của Armstrong bắt đầu thay đổi vào ngày thứ 10. Anh bắt đầu nhìn ra được con đường hành hương -- không phải chỉ đơn thuần nhi`n thấy các cột hướng dẫn đường xá mà còn thấm nhuần được cả con đuờng hành đạo. Những cơ hội tiếp xúc với tăng lữ, với dân làng và găp gở những người hành hương khác đã giúp anh thoát khỏi tình trạng bồn chồn cô độc.
“Có người đã khuyến khích tôi hoặc mời tôi môt miếng ăn,” Armstrong nhớ lại “Đó thật sự là một hành động từ tâm và đã cổ võ tôi, cho tôi một cái nhìn mới về sự vật, và cho tôi đầy sức mạnh để tiếp tục cuộc hành trình”
Sau một tháng đi bộ liên tục qua những vùng đồi núi đầy chông gai nhưng tuyệt đẹp, cuộc hành hương của Armstrong cũng đã được hoàn tất.
Từ mục đích ban đầu là thử thách sức chịu đựng của cơ thể, cuộc hành hương đã trở thành một chuyến du hành bằng tim não, bằng sự quyết tâm. Anh đã hiểu được Nhật bản cũng như anh đã đạt được niềm tự tin mới.
Trở về Kyoto , ngồi trước máy vi tính tại Trung tâm Quốc tế Kyoto , Armstrong đã khóc trong khi anh ghi chép lại cuộc hành trình mà anh đã trãi qua.
“Những gì tôi đã trãi qua thật là đáng nhớ” Armstrong nhớ lại “ Khi tôi bắt đầu bận bộ đồ hành hương, tôi thấy mình đã thay đổi. Tôi không còn là người nước ngoài, mọi người nhìn tôi với ánh mắt khác”
Trong khi viết, Armstrong nhận ra được mỗi một ngày mới của cuộc hành trình anh đều gặp được những điều mới lạ. Kỷ niệm khó quên như việc một người dân địa phương đã mời anh ta một mẫu bánh chuối hoặc như việc một cậu bé mời anh ta vào nhà dùng cơm với gia đình. Anh đã kinh ngạc nhận thức được sự bao la của lòng nhân ái. ( human spirit)
Vào mùa hè năm 2001, Armstrong thực hiện cuộc đi bộ hành hương lần nữa. Lần này, anh thực hiện cuộc đi bộ theo hướng ngược lại. Công việc có vẻ khó khăn hơn lần trước. Những con đường đồi núi dốc cao hơn, rất khó đi và không có bảng hướng dẫn dọc đường. Nếu chuyến đi lần đầu tiên là một thách thức bản thân thì chuyến đi lần thứ 2 này hoàn toàn khác biệt. Không còn cảm giác sợ sệt, lo lắng. Khi gặp khó khăn anh giải quyết một cách dứt khoát.
“Tôi đã có được kinh nghiệm về cuộc hành hương này” Armstrong giải thích “ Tôi không bao giờ đơn độc, linh hồn của ngài Kobo Daishi luôn luôn đi theo phù hộ và hướng dẫn tôi. Tôi thấy được có một động lực độ trì tôi trên đường đi”
Trong chuyến hành hương lần này, Armstrong đã ghi lại hành trình chuyến đi bằng máy ảnh kỷ thuật số. Khi anh đưa những búc ảnh của chuyến đi cho bạn đồng nghiệp, anh đã dự tính mở một cuộc triển lãm hình để mọi người có thể thấy được đảo Shikoku đẹp như thế nào.
Trong vòng 01 tháng, Armstrong đã cho trưng bày 88 bức ảnh, với thơ phú được viết bằng tiếng Anh tại Trung tâm trao đổi Quốc tế IPAL ở Takamatsu . Cuộc triển lãm đã được đăng lên nhựt báo và TV, và có tới hơn 1.000 người đến tham dự cuộc triển lãm.
Trong số những người đến xem, có Giám Đốc của một nhà máy in địa phương. Cảm kích trước việc làm của Armstrong, Ông ta đã đề nghị hợp tác với Armstrong để thực hiện một quyển sách về chuyến hành hương.
Khi được hỏi về chuyến đi bộ hành hương, Armstrong nói “ Bây giờ tôi nhận thấy rằng con đường hành hương vẫn tiếp tục trong đời sống hàng ngày. Tôi sẽ cố gắng giúp đỡ người khác và quan tâm nhiều hơn đến những niềm vui và nét đẹp xung quanh tôi.”
Chánh Hạnh dịch – Thiện Pháp hiệu đính
WALK LIKE A PILGRIM
Temple tour that's a journey of the soul
By EVERETT KENNEDY BROWN
It was Ryan Armstrong's dream to follow in the footsteps of the great Kobo Daishi, that is to complete the 1,200-km, 88-temple pilgrimage on Shikoku Island first made by the Buddhist saint 1,200 years ago.
His reasons were simple.
"I wanted to understand Japan and to challenge myself," says the University of Hawaii MBA student. "I wanted to know what type of person I was. Was I someone who gives up when confronted, or could I push forward in the face of adversity?"
So, as an undergraduate at Colgate University in New York, Armstrong vowed to accomplish the walk. Every year, at least one person in the college's study-abroad program at Kyoto International Center in Japan attempts the pilgrimage. In his first year, he had heard about it from a senior who described the undertaking as "very arduous."
Determined to carry on the tradition, Armstrong set off, in March 1997, for Tokushima City on Shikoku Island. He had a 15-kg backpack, a few thousand yen and very little conversational Japanese ability.
"I didn't really know what I was getting into that first time," says Armstrong. "All the information in English that I could find on the walk was an out-of-print book called 'Japanese Pilgrimage' by Oliver Stalter. Other than that, I was pretty much left to my instincts and to the help of others to get around."
From the train station, an off-duty bus driver offered Armstrong a ride to Ryozenji Temple, the starting point for the walk. But the rest of his journey would not be so easy.
It was already late evening when Armstrong arrived at the temple. It was pitch-dark, and he was surprised to find the temple doors shut for the night. He found a flat place on the frost-covered pavement outside the temple to lay out his thin, nylon sleeping bag. The cold night air was unbearable. Giving up on getting any sleep, he warmed himself by drinking one hot coffee after another from a nearby vending machine. He then bought a few more and tucked them into his sleeping bag to keep him warm till morning.
In the weeks that followed, Armstrong's hardships mounted. Toiling 40 km a day, from sunrise to sunset, Armstrong was miserable. He often lost his way and wasted hours searching for the right path.
"I'd get so frustrated," says Armstrong. "I felt helpless and found myself whining like a child."
By the tenth day, however, Armstrong's attitude began to change. He began to develop an eye for the pilgrimage path -- not just a knack for following signposts, but also an intuitive understanding of the pilgrimage experience. Chance encounters with temple priests, local villagers and other pilgrims helped to bring him out of his frustrated solitude.
"Someone would offer me words of encouragement or a bite to eat," Armstrong recalls. "It was such acts of kindness and support that gave me a new perspective on things and gave me the strength to carry on."
After more than a month of constant walking through harsh yet beautiful mountain landscapes, Armstrong's pilgrimage reached its end.
What had started out as a test of physical endurance had become a journey of the heart and soul. He had come to understand Japan as well as achieving a new sense of self.
Back in Kyoto, while staying at the Kyoto International Center, he sat in front of his computer with tears in his eyes as he feverishly typed up his journal notes.
"The experience was profound," Armstrong recalls. "When I put on the pilgrim's hat and clothes, I had changed. I was no longer a foreigner. People responded to me with different eyes."
As he wrote, he recalled how every new day offered new encounters. Memories of a passerby offering him a piece of banana cake of a little boy inviting him into his grandmother's house for a meal left indelible impressions. He was struck by "the generosity of the human spirit."
Before going back to the United States, he journeyed to the Ogasawara island chain, where he ran into an assistant language teacher on the JET program. The ALT told him about how the program was an excellent way to learn more about Japan. Armstrong decided to apply.
"I saw the JET program as a chance to come back to Japan and learn more about the temples," Armstrong says. "I also knew that I had to do the walk again."
From the summer of 1998, Armstrong worked as an ALT in Kagawa Prefecture. The following year, he transferred to the prefecture's international affairs division as a coordinator. With his improved language skills, he worked as an interpreter and translator and, in his final year, he managed to convince his boss to give him time off to do the pilgrimage walk for a second time.
During the spring of 2001, Armstrong donned the pilgrim's clothes once again. This time, he chose to walk the course in the opposite direction. It would prove to be far more difficult. The mountain paths were steeper, with no markers along the path to guide him. Whereas Armstrong describes his first journey as an encounter with the self, his second walk was quite different. There were no emotional ups and downs. When he encountered difficulties, he solved them with a clear heart.
"I had come to understand the dogyonin [pilgrim] experience," explains Armstrong. "The pilgrim is not alone, the spirit of Kobo Daishi is always there along the way to guide you. One finds a positive energy that carries one along the path."
During his second pilgrimage, Armstrong recorded his dogyonin experiences with a digital camera. When he later showed his photos to his coworkers, he was encouraged to hold a photo exhibition, so that, as his boss said, "as many people as possible can see how beautiful the island of Shikoku really is."
For one month, at the IPAL International Exchange Center in Takamatsu, Armstrong exhibited 88 pictures, along with poems, haiku and tanka that he wrote in English. The exhibition was covered by newspapers and on television, and nearly 1,000 people attended.
One of those who saw the exhibition was the president of a local printing company. Inspired by Armstrong's work, he offered to make a book of his photos and words as a promotional project for his company's new printing technology.
Upon completing his MBA course this year, Armstrong aspires to become an international businessman, working to bridge gaps in cultural understanding.
When asked about his pilgrimage walk, Armstrong comments: "I now see that the path continues into daily life. I just try to pass my days helping others and having the awareness to appreciate the small and beautiful things around me."
http://www.japantimes.co.jp/cgi-bin/getarticle.pl5?ek20020329eb.htm