No. 1118 NEW( Upekha dịch)
Tu Viện Tawang, Ấn Ðộ: Chìa khóa tranh chấp biên giới Trung- Ấn.
September 07, 2006 Thursday
By Y.P. Rajesh
TAWANG: Thoạt nhìn, một tu viện Phật Giáo 400 năm tuổi, nằm nép mình trong dãy Himalayas trong một góc hẻo lánh miền đông bắc Ấn Độ, dường như rất khó thu hút đối với thị trường địa ốc.
Nhưng Tu Viện Tawang, nằm chơ vơ trên một đỉnh núi quanh năm mây phủ, không phải là một trú xú bình thường dành cho chư Tăng. Một trong những di tích sau cùng của Phật Giáo Đại Thừa Tây Tạng, tu viện có thể đã nắm giữ chiếc chìa khóa giải tỏa sự tranh chấp ranh giới trong 10 năm qua giữa Trung Quốc và Ấn Độ.
Trung Quốc đưa tu viện ra như một bằng chứng rằng địa hạt núi non hùng vĩ của Tawang, tại khu vực Arunachal Pradesh Ấn Độ, xưa kia thuộc về Tây Tạng và New Delhi cần phải trao trả lại nhằm ổn định vấn đề.
“Chúng tôi không công nhận hoàn toàn địa vịArunachal như một phần của Ấn Độ,”một viên chức ngoại giao lão thành ẩn danh người Trung Quốc chỉ trích.
Ông nói “Nhưng Tawang là một vấn đề đặc biệt. Nó có tính cách lịch sử lâu đời nối liền với Tây Tạng và đó là việc quan trọng ổn định vấn đề ranh giới .”
Cuộc tranh chấp qua ranh giới Ấn Độ -Trung Quốc 3,500 km sq là một quá trình liên tiếp kéo dài mãi mãi và không có cách giải quyết qua hơn nửa thế kỷ vừa qua và ngay cả chiến tranh ngắn hạn nhưng rất tàn khốc vào năm 1962.
New Dalhi đã tranh luận với Bắc Kinh trên khắp 38,000 sq Km miền biên giới gồm những cánh đồng hoang ,lạnh buốt và vùng đất bỏ hoang trên vùng cao nguyên Tây Tạng, khi Trung Quốc chiếm lấy Ấn Độ vào cuộc chiến tranh 1962.
Trung Quốc, về phần họ, đã nói rằng 90,000sq Km lãnh thổ thuộc một phần phía đông ranh giới, hầu hết vùng Arunachal Pradesch của Ấn Độ trong phạm vi khu vực tranh chấp là thuộc về Tawang và thuộc về tu viện.
Những quốc gia láng giềng đã tổ chức vài phiên họp thương thuyết từ năm 1982 nhằm giải quyết cuộc tranh chấp nhưng không có kết quả.
Năm vừa qua, họ chấp thuận đồ án 11 điểm nhằm ổn định vấn đề ranh giới trong chiều hướng phát triển mậu dịch song phương thương mãi và thắt chặt quan hệ ngoại giao.
Kế hoạch đề xuất được xem qua như có khuynh hướng chấp thuận lãnh vực và quán quyết trao đổi, qua đó Trung Quốc phải nhượng bộ trao trả tại phía tây cho Ấn Đô chủ quyền .
Qua đó cả hai phía có vẻ như nhường bộ tuân theo qua việc giao dịch như vậy. Việc Beijing đòi hỏi Tawang và New Delhi từ chối là một phần của bất cứ lãnh thổ nào khác như trước kia đã trở thành một bế tắc.
Chính quyền Ấn Độ bác bỏ Trung Quốc nó rằng Tawang là một phẩn của Tây Tạng. Họ nói dân chúng của vùng ấy lựa chọn trở thành một phần của Ấn Độ khi chính sách thực dân Anh Quốc chấm dứt vào năm 1947
Không hẳn Trung Quốc thèm muốn phần vùng Tawang bởi vì phong cảnh tu viện mà bởi cái dự kiến đó là vùng đất chìa khóa của việc phát triển địa hạt bị cô lập Tây Tạng . Khu vựcTawang là nguồn cung cấp lúa mì,rau cải, gia vị và đồ dùng.
“ PLA nêu lên vài hiện tượng gợi ý hiện nay Tawang cần chống đỡ kinh tế người dân Tây Tạng nếu Tây Tạng trở thành một phần của Trung Quốc,”Srikanth Kondapalli, một chuyên gia Trung Quốc tại trụ sở học viện phòng vệ và phân tích, tiếp theo Mặt Trận Giải Phóng Trung Quốc.
Nhưng người dân Tawang trông như Bắc Kinh đánh đòn chương trình nghị sự có ý đồ trên toàn lãnh thổ núi non to lớn của họ
Một vài người, như Viện trưởng Tengye Rinpoche tu viện Tawang , lo ngại không biết họ có thể tiếp tục gìn giữ truyền thống Phật Giáo xưa cũ chăng nếu như vùng đất này thuộc về Trung Quốc lãnh đạo.
Nhưng người khác như Sonam Lama, 35 tuổi, thuộc bộ lạc Tawang và là một tu sĩ đã la toáng lên rằng
“ Trung Quốc sẽ phá họai tiếng tăm của Tawang nếu nó trở thành một phần của Tây Tạng, Sonam nói, một trong mười hai vị Tăng Sĩ tại Tawang, nổi bật qua tăng y màu nâu sậm và màu vàng, Sư nói “Ấn Ðộ tôn trọng tất cả mọi tôn giáo và cho phép tự do thực hành bất cứ tôn giáo nào, vì vậy chúng ta nên tiếp tục là một phần của Ấn Ðộ.
Những vân đề nhạy cảm như sự kiện trên khiến New Delhi có thể đóng vai trò gìn giữ Tawang dế dàng hơn và, theo một nhà ngoại giao Ấn Độ hy vọng, việc đó giúp đỡ thuyết phục Bắc kinh để cho một phần vùng còn lại vẫn tiếp tục là lãnh thổ của Ấn Độ.
Mặc dầu vậy, vài người dân địa phương nói rằng nếu Ấn Độ muốn ngăn chận bất cứ người Trung Quốc nào đến khai thác thì họ phải bắt đầu mở mang khu vực vốn dĩ nghèo nàn hệ thống đường xá , thiếu thốn điện năng, không trường lớp và trình độ văn hóa _
Buddhist enclave holds key to China-India row
September 07, 2006 Thursday
By Y.P. Rajesh
TAWANG: At first sight, a 400-year-old Buddhist monastery, tucked deep in the Himalayas in a remote corner of India’s northeast, hardly seems like a highly coveted piece of real estate.
But Tawang Monastery, perched on a spur surrounded by clouds, is no ordinary abode for monks or nuns.
One of the last vestiges of Tibetan Mahayana Buddhism, the lamasery may hold the key to unlocking a decades-old border dispute between India and China.
China cites the lamasery as evidence that the mountainous district of Tawang, in India’s Arunachal Pradesh state, once belonged to Tibet and that New Delhi should hand it back to help settle the row.
“We don’t recognise the entire Arunachal state as being a part of India,” commented a senior Chinese diplomat, who declined to be named.
“But Tawang is particularly special. It has longstanding historic links with Tibet and it is important for us to be able to settle the border problem,” he said.
The dispute over the 3,500-km India-China border is a complex web of claims and counterclaims that has eluded solution for more than half a century and even led to a brief but brutal war in 1962.
New Delhi disputes Beijing’s rule over 38,000 sq km of barren, icy and uninhabited land on the Tibetan plateau, which China seized from India in the 1962 war.
China, for its part, claims 90,000 sq km of territory ruled by India in the eastern part of the border, mostly in Arunachal Pradesh. Within that disputed area is Tawang and its monastery.
The neighbours have held several rounds of talks since 1981 to resolve the dispute but have so far failed to make progress.
Last year, they agreed on an 11-point roadmap to settle the border row in light of booming bilateral trade and growing ties.
The proposal was seen as an attempt towards accepting the status quo and hammering out a swap whereby China would give up claims in the east in return for India’s recognition of Chinese sovereignty in the strategic Aksai Chin area in the west.
Although both sides seemed amenable to such a deal, Beijing’s demand for Tawang — and New Delhi’s refusal to part with any populated territories — has created a stumbling block.
Indian officials reject the Chinese contention that Tawang was part of Tibet. They say the people of that region chose to become part of India when British colonial rule ended in 1947.
China covets the Tawang region not just because of the picturesque lamasery but because it is seen as being key to developing the long isolated Tibetan region. The Tawang area is a source of grains, vegetables, spices and furniture.
“The PLA has written several articles recently suggesting Tawang can sustain the Tibetan economy if it becomes a part of China,” said Srikanth Kondapalli, a China expert at New Delhi’s Institute for Defence Studies and Analyses, referring to China’s People’s Liberation Army.
But Tawang residents see a hidden agenda in Beijing’s designs over their mountainous district.
Some, like Tengye Rinpoche, the Tibetan abbot of Tawang Monastery, doubt if they can continue to preserve ancient Buddhist traditions if the region comes under Chinese control.
Others like Sonam Lama, 35, a Tawang tribal and a Buddhist monk, are more strident.
“The Chinese will destroy Tawang’s character if it becomes a part of Tibet,” said Sonam, one of the dozens of monks in Tawang, conspicuous in their maroon and yellow robes.
“India respects all religions and gives freedom to practice any religion. So we should continue to remain a part of India,” he said.
Sentiments such as these should make New Delhi’s job of holding on to Tawang easy and, as Indian diplomats hope, help convince Beijing that the region should remain a part of India.
However, some locals say that if India wants to prevent any Chinese claim to the area then it should start developing the region which has a poor road network, electricity shortages, no college and high illiteracy levels.—Reuters
http://www.dawn.com/2006/09/07/int14.htm
Tu Viện Tawang, Ấn Ðộ: Chìa khóa tranh chấp biên giới Trung- Ấn.
September 07, 2006 Thursday
By Y.P. Rajesh
TAWANG: Thoạt nhìn, một tu viện Phật Giáo 400 năm tuổi, nằm nép mình trong dãy Himalayas trong một góc hẻo lánh miền đông bắc Ấn Độ, dường như rất khó thu hút đối với thị trường địa ốc.
Nhưng Tu Viện Tawang, nằm chơ vơ trên một đỉnh núi quanh năm mây phủ, không phải là một trú xú bình thường dành cho chư Tăng. Một trong những di tích sau cùng của Phật Giáo Đại Thừa Tây Tạng, tu viện có thể đã nắm giữ chiếc chìa khóa giải tỏa sự tranh chấp ranh giới trong 10 năm qua giữa Trung Quốc và Ấn Độ.
Trung Quốc đưa tu viện ra như một bằng chứng rằng địa hạt núi non hùng vĩ của Tawang, tại khu vực Arunachal Pradesh Ấn Độ, xưa kia thuộc về Tây Tạng và New Delhi cần phải trao trả lại nhằm ổn định vấn đề.
“Chúng tôi không công nhận hoàn toàn địa vịArunachal như một phần của Ấn Độ,”một viên chức ngoại giao lão thành ẩn danh người Trung Quốc chỉ trích.
Ông nói “Nhưng Tawang là một vấn đề đặc biệt. Nó có tính cách lịch sử lâu đời nối liền với Tây Tạng và đó là việc quan trọng ổn định vấn đề ranh giới .”
Cuộc tranh chấp qua ranh giới Ấn Độ -Trung Quốc 3,500 km sq là một quá trình liên tiếp kéo dài mãi mãi và không có cách giải quyết qua hơn nửa thế kỷ vừa qua và ngay cả chiến tranh ngắn hạn nhưng rất tàn khốc vào năm 1962.
New Dalhi đã tranh luận với Bắc Kinh trên khắp 38,000 sq Km miền biên giới gồm những cánh đồng hoang ,lạnh buốt và vùng đất bỏ hoang trên vùng cao nguyên Tây Tạng, khi Trung Quốc chiếm lấy Ấn Độ vào cuộc chiến tranh 1962.
Trung Quốc, về phần họ, đã nói rằng 90,000sq Km lãnh thổ thuộc một phần phía đông ranh giới, hầu hết vùng Arunachal Pradesch của Ấn Độ trong phạm vi khu vực tranh chấp là thuộc về Tawang và thuộc về tu viện.
Những quốc gia láng giềng đã tổ chức vài phiên họp thương thuyết từ năm 1982 nhằm giải quyết cuộc tranh chấp nhưng không có kết quả.
Năm vừa qua, họ chấp thuận đồ án 11 điểm nhằm ổn định vấn đề ranh giới trong chiều hướng phát triển mậu dịch song phương thương mãi và thắt chặt quan hệ ngoại giao.
Kế hoạch đề xuất được xem qua như có khuynh hướng chấp thuận lãnh vực và quán quyết trao đổi, qua đó Trung Quốc phải nhượng bộ trao trả tại phía tây cho Ấn Đô chủ quyền .
Qua đó cả hai phía có vẻ như nhường bộ tuân theo qua việc giao dịch như vậy. Việc Beijing đòi hỏi Tawang và New Delhi từ chối là một phần của bất cứ lãnh thổ nào khác như trước kia đã trở thành một bế tắc.
Chính quyền Ấn Độ bác bỏ Trung Quốc nó rằng Tawang là một phẩn của Tây Tạng. Họ nói dân chúng của vùng ấy lựa chọn trở thành một phần của Ấn Độ khi chính sách thực dân Anh Quốc chấm dứt vào năm 1947
Không hẳn Trung Quốc thèm muốn phần vùng Tawang bởi vì phong cảnh tu viện mà bởi cái dự kiến đó là vùng đất chìa khóa của việc phát triển địa hạt bị cô lập Tây Tạng . Khu vựcTawang là nguồn cung cấp lúa mì,rau cải, gia vị và đồ dùng.
“ PLA nêu lên vài hiện tượng gợi ý hiện nay Tawang cần chống đỡ kinh tế người dân Tây Tạng nếu Tây Tạng trở thành một phần của Trung Quốc,”Srikanth Kondapalli, một chuyên gia Trung Quốc tại trụ sở học viện phòng vệ và phân tích, tiếp theo Mặt Trận Giải Phóng Trung Quốc.
Nhưng người dân Tawang trông như Bắc Kinh đánh đòn chương trình nghị sự có ý đồ trên toàn lãnh thổ núi non to lớn của họ
Một vài người, như Viện trưởng Tengye Rinpoche tu viện Tawang , lo ngại không biết họ có thể tiếp tục gìn giữ truyền thống Phật Giáo xưa cũ chăng nếu như vùng đất này thuộc về Trung Quốc lãnh đạo.
Nhưng người khác như Sonam Lama, 35 tuổi, thuộc bộ lạc Tawang và là một tu sĩ đã la toáng lên rằng
“ Trung Quốc sẽ phá họai tiếng tăm của Tawang nếu nó trở thành một phần của Tây Tạng, Sonam nói, một trong mười hai vị Tăng Sĩ tại Tawang, nổi bật qua tăng y màu nâu sậm và màu vàng, Sư nói “Ấn Ðộ tôn trọng tất cả mọi tôn giáo và cho phép tự do thực hành bất cứ tôn giáo nào, vì vậy chúng ta nên tiếp tục là một phần của Ấn Ðộ.
Những vân đề nhạy cảm như sự kiện trên khiến New Delhi có thể đóng vai trò gìn giữ Tawang dế dàng hơn và, theo một nhà ngoại giao Ấn Độ hy vọng, việc đó giúp đỡ thuyết phục Bắc kinh để cho một phần vùng còn lại vẫn tiếp tục là lãnh thổ của Ấn Độ.
Mặc dầu vậy, vài người dân địa phương nói rằng nếu Ấn Độ muốn ngăn chận bất cứ người Trung Quốc nào đến khai thác thì họ phải bắt đầu mở mang khu vực vốn dĩ nghèo nàn hệ thống đường xá , thiếu thốn điện năng, không trường lớp và trình độ văn hóa _
Buddhist enclave holds key to China-India row
September 07, 2006 Thursday
By Y.P. Rajesh
TAWANG: At first sight, a 400-year-old Buddhist monastery, tucked deep in the Himalayas in a remote corner of India’s northeast, hardly seems like a highly coveted piece of real estate.
But Tawang Monastery, perched on a spur surrounded by clouds, is no ordinary abode for monks or nuns.
One of the last vestiges of Tibetan Mahayana Buddhism, the lamasery may hold the key to unlocking a decades-old border dispute between India and China.
China cites the lamasery as evidence that the mountainous district of Tawang, in India’s Arunachal Pradesh state, once belonged to Tibet and that New Delhi should hand it back to help settle the row.
“We don’t recognise the entire Arunachal state as being a part of India,” commented a senior Chinese diplomat, who declined to be named.
“But Tawang is particularly special. It has longstanding historic links with Tibet and it is important for us to be able to settle the border problem,” he said.
The dispute over the 3,500-km India-China border is a complex web of claims and counterclaims that has eluded solution for more than half a century and even led to a brief but brutal war in 1962.
New Delhi disputes Beijing’s rule over 38,000 sq km of barren, icy and uninhabited land on the Tibetan plateau, which China seized from India in the 1962 war.
China, for its part, claims 90,000 sq km of territory ruled by India in the eastern part of the border, mostly in Arunachal Pradesh. Within that disputed area is Tawang and its monastery.
The neighbours have held several rounds of talks since 1981 to resolve the dispute but have so far failed to make progress.
Last year, they agreed on an 11-point roadmap to settle the border row in light of booming bilateral trade and growing ties.
The proposal was seen as an attempt towards accepting the status quo and hammering out a swap whereby China would give up claims in the east in return for India’s recognition of Chinese sovereignty in the strategic Aksai Chin area in the west.
Although both sides seemed amenable to such a deal, Beijing’s demand for Tawang — and New Delhi’s refusal to part with any populated territories — has created a stumbling block.
Indian officials reject the Chinese contention that Tawang was part of Tibet. They say the people of that region chose to become part of India when British colonial rule ended in 1947.
China covets the Tawang region not just because of the picturesque lamasery but because it is seen as being key to developing the long isolated Tibetan region. The Tawang area is a source of grains, vegetables, spices and furniture.
“The PLA has written several articles recently suggesting Tawang can sustain the Tibetan economy if it becomes a part of China,” said Srikanth Kondapalli, a China expert at New Delhi’s Institute for Defence Studies and Analyses, referring to China’s People’s Liberation Army.
But Tawang residents see a hidden agenda in Beijing’s designs over their mountainous district.
Some, like Tengye Rinpoche, the Tibetan abbot of Tawang Monastery, doubt if they can continue to preserve ancient Buddhist traditions if the region comes under Chinese control.
Others like Sonam Lama, 35, a Tawang tribal and a Buddhist monk, are more strident.
“The Chinese will destroy Tawang’s character if it becomes a part of Tibet,” said Sonam, one of the dozens of monks in Tawang, conspicuous in their maroon and yellow robes.
“India respects all religions and gives freedom to practice any religion. So we should continue to remain a part of India,” he said.
Sentiments such as these should make New Delhi’s job of holding on to Tawang easy and, as Indian diplomats hope, help convince Beijing that the region should remain a part of India.
However, some locals say that if India wants to prevent any Chinese claim to the area then it should start developing the region which has a poor road network, electricity shortages, no college and high illiteracy levels.—Reuters
http://www.dawn.com/2006/09/07/int14.htm
0 Comments:
Đăng nhận xét
<< Home