No. 0467 (Tinh Tấn dịch)
Đưa tư tưởng phóng dật vào thiền định
Bangkok Post, ngày 14 tháng 8 năm 2005
Bangkok, ThaiLand – Sống trong thủ đô Bangkok bận rộn, tôi đón nhận cơ hội để tham dự khóa thiền mà bạn đồng nghiệp giới thiệu cho tôi từ Đại Học Rajabhat Surin. “Mỗi Phật tử nên hành thiền,” tôi giải thích cho gia đình tôi. “Thời gian sẽ không đợi chờ tôi, tôi cần hành thiền khi tôi vẫn có thể làm được.”
Rồi tôi thêm vào: “Tôi cũng sẽ chia đều phước báu mà tôi gặt hái đến tất cả mọi người.” Gia đình tôi luôn biết lẽ phải và thông hiểu nên gật đầu. Nhờ vậy tôi đáp chuyến bay đến tỉnh Ubon Ratchathani để dự khóa thiền trọn tuần bắt đầu vào Lễ Nhập Hạ.
Tu Viện Wat Pa Dong Ka, tại miền Lumduan, khoảng 20 cây số cách tỉnh Muang Surin, là nơi đẹp đẽ và yên tĩnh. Gần đây Tu viện được hình thành do Ngài Thiền Sư Luang Pu Dool, một vị thiền sư danh tiếng tại Surin, theo truyền thống của tu viện ẩn lâm sáng lập do chính thầy của Ngài, vị lãnh đạo tôn giáo vĩ đại ở Isan, Ngài Luang Pu Mun.
Nhiều người công quả đến tu viện cúng dường và dâng nến để đánh dấu lễ bắt đầu Ba tháng Hạ (mùa An Cư Kiết Hạ). Chư Tăng Phật Giáo, từ thời Đức Phật còn tại thế, hàng năm đều xin thọ giới nhập hạ và chỉ hành thiền trong phạm vi tu viện để tránh khỏi môi trường náo động bên ngoài vào mùa xuân.
Đại Đức Luang Po Pattana, vị trụ trì đương thời nhận lời thỉnh cầu của chúng tôi để thực tập thiền định tại tu viện của Ngài và trang trọng cho chúng tôi những tài liệu hướng dẫn về qui luật trong tu viện của Ngài.
Cuối buổi sáng và chiều, thiền sinh được tự do đọc sách, dọn dẹp, hay đi kinh hành. Nước trái cây được phục vụ sáng và chiều. Vào sáu giờ chiều, tất cả Chư Tăng, Ni, và thiện tín tề tựu tại cây Long thọ (sala) để tụng kinh và hành thiền cho đến chín giờ đêm. Lễ tụng kinh buổi đêm nhịp nhàng, theo sau một bài thuyết pháp ngắn về thiền định của Ngài trụ trì mang phúc lợi cho các thiện tín mới. Tất cả đèn và nến được dập tắt để lại cho mọi người thực hành trong yên lặng để đạt được chánh niệm.
Thay đổi tư thế nhiều lần, tôi để tư tưởng tôi lang thang khắp thế giới và thay đổi tới lui trong suốt thời gian hành thiền.
Tôi còn nhớ đọc từ một quyển sách của mẹ tôi rằng tư tưởng của chúng ta như một con khỉ, luôn luôn nhảy nhót một cách nhanh nhẹn. Để huấn luyện nó, chúng ta phải theo dõi nó, gạt bỏ những tư tưởng vô dụng và tập trung vào hơi thở ra và vào của chúng ta.
Suốt đêm, tôi tiếp tục đuổi bắt tư tưởng giống như khỉ của tôi, kéo nó trở về nhiều lần để theo dõi hơi thở, tuy vậy chính tư tưởng tôi thoát ra nhanh chóng đi vào chuyến du hành vô tận tới các miền đất thâm sâu.
Tôi chiến đấu khó khăn với con khỉ ở trong tôi. Sự nhanh nhẹn đó thường nuôi dưỡng tính sáng tạo và quyết định mà bây giờ đã che khuất con đường dẫn đến an lạc bên trong tôi. Sự sân hận chưa được khuất phục, tôi tiếp tục lập lại trong một đơn điệu thầm lặng, lời cầu nguyện ngắn ngủi mang ý nghĩa xoa dịu cho cả hai chúng tôi.
Đồng hồ đổ chín giờ.
Tôi đã nhìn con khỉ của tôi và nó nhìn trở lại tôi, sung sướng và hài lòng, dường như là giây phút vĩnh cữu. Rồi tôi mở mắt ra cảm thấy tươi mát và tỉnh thức. Bề nào tôi cũng đã hiểu rõ tư tưởng phóng túng của tôi và tôi trở nên có trí tuệ hơn và hiểu biết sâu rộng hơn. Cả hai chúng tôi được thư thái an lạc đêm đó.
Ngày mai là một ngày mới.
(tinhtan dich)
Taking the monkey mind on retreat
Bangkok Post, Aug 14, 2005
Bangkok Post, ngày 14 tháng 8 năm 2005
Bangkok, ThaiLand – Sống trong thủ đô Bangkok bận rộn, tôi đón nhận cơ hội để tham dự khóa thiền mà bạn đồng nghiệp giới thiệu cho tôi từ Đại Học Rajabhat Surin. “Mỗi Phật tử nên hành thiền,” tôi giải thích cho gia đình tôi. “Thời gian sẽ không đợi chờ tôi, tôi cần hành thiền khi tôi vẫn có thể làm được.”
Rồi tôi thêm vào: “Tôi cũng sẽ chia đều phước báu mà tôi gặt hái đến tất cả mọi người.” Gia đình tôi luôn biết lẽ phải và thông hiểu nên gật đầu. Nhờ vậy tôi đáp chuyến bay đến tỉnh Ubon Ratchathani để dự khóa thiền trọn tuần bắt đầu vào Lễ Nhập Hạ.
Tu Viện Wat Pa Dong Ka, tại miền Lumduan, khoảng 20 cây số cách tỉnh Muang Surin, là nơi đẹp đẽ và yên tĩnh. Gần đây Tu viện được hình thành do Ngài Thiền Sư Luang Pu Dool, một vị thiền sư danh tiếng tại Surin, theo truyền thống của tu viện ẩn lâm sáng lập do chính thầy của Ngài, vị lãnh đạo tôn giáo vĩ đại ở Isan, Ngài Luang Pu Mun.
Nhiều người công quả đến tu viện cúng dường và dâng nến để đánh dấu lễ bắt đầu Ba tháng Hạ (mùa An Cư Kiết Hạ). Chư Tăng Phật Giáo, từ thời Đức Phật còn tại thế, hàng năm đều xin thọ giới nhập hạ và chỉ hành thiền trong phạm vi tu viện để tránh khỏi môi trường náo động bên ngoài vào mùa xuân.
Đại Đức Luang Po Pattana, vị trụ trì đương thời nhận lời thỉnh cầu của chúng tôi để thực tập thiền định tại tu viện của Ngài và trang trọng cho chúng tôi những tài liệu hướng dẫn về qui luật trong tu viện của Ngài.
Cuối buổi sáng và chiều, thiền sinh được tự do đọc sách, dọn dẹp, hay đi kinh hành. Nước trái cây được phục vụ sáng và chiều. Vào sáu giờ chiều, tất cả Chư Tăng, Ni, và thiện tín tề tựu tại cây Long thọ (sala) để tụng kinh và hành thiền cho đến chín giờ đêm. Lễ tụng kinh buổi đêm nhịp nhàng, theo sau một bài thuyết pháp ngắn về thiền định của Ngài trụ trì mang phúc lợi cho các thiện tín mới. Tất cả đèn và nến được dập tắt để lại cho mọi người thực hành trong yên lặng để đạt được chánh niệm.
Thay đổi tư thế nhiều lần, tôi để tư tưởng tôi lang thang khắp thế giới và thay đổi tới lui trong suốt thời gian hành thiền.
Tôi còn nhớ đọc từ một quyển sách của mẹ tôi rằng tư tưởng của chúng ta như một con khỉ, luôn luôn nhảy nhót một cách nhanh nhẹn. Để huấn luyện nó, chúng ta phải theo dõi nó, gạt bỏ những tư tưởng vô dụng và tập trung vào hơi thở ra và vào của chúng ta.
Suốt đêm, tôi tiếp tục đuổi bắt tư tưởng giống như khỉ của tôi, kéo nó trở về nhiều lần để theo dõi hơi thở, tuy vậy chính tư tưởng tôi thoát ra nhanh chóng đi vào chuyến du hành vô tận tới các miền đất thâm sâu.
Tôi chiến đấu khó khăn với con khỉ ở trong tôi. Sự nhanh nhẹn đó thường nuôi dưỡng tính sáng tạo và quyết định mà bây giờ đã che khuất con đường dẫn đến an lạc bên trong tôi. Sự sân hận chưa được khuất phục, tôi tiếp tục lập lại trong một đơn điệu thầm lặng, lời cầu nguyện ngắn ngủi mang ý nghĩa xoa dịu cho cả hai chúng tôi.
Đồng hồ đổ chín giờ.
Tôi đã nhìn con khỉ của tôi và nó nhìn trở lại tôi, sung sướng và hài lòng, dường như là giây phút vĩnh cữu. Rồi tôi mở mắt ra cảm thấy tươi mát và tỉnh thức. Bề nào tôi cũng đã hiểu rõ tư tưởng phóng túng của tôi và tôi trở nên có trí tuệ hơn và hiểu biết sâu rộng hơn. Cả hai chúng tôi được thư thái an lạc đêm đó.
Ngày mai là một ngày mới.
(tinhtan dich)
Taking the monkey mind on retreat
Bangkok Post, Aug 14, 2005
Bangkok, Thailand -- Living in busy Bangkok, I welcomed the meditation retreat opportunity offered me by my colleagues from Rajabhat Surin University. ``Every Buddhist should meditate,'' I explained to my family. ``Time won't wait for me. I need to do it while I'm still able.''
Then I added: ``I will also extend the merit I earn to all of you.''
My family, always reasonable and understanding, nodded. So off I flew to Ubon Ratchathani for the long weekend retreat at the beginning of Buddhist Lent.
Wat Pa Dong Ka, in the district of Lumduan, about 20 kilometres off Muang Surin, was beautiful and calm. It was founded by the late Luang Pu Dool, a famous meditation teacher in Surin, following the tradition of the forest meditation monastery established by his own teacher, the great guru of Isan, Luang Pu Mun.
Many merit-makers came to the temple to present alms and candles to mark the beginning of the three-month Buddhist lent. Buddhist monks, since the time of the Lord Buddha, would annually take an oath to respect lent and to meditate only within the temple compound in order to avoid disturbing the environment in springtime.
Luang Po Pattana, the current abbot, acknowledged our pledge to practice meditation at his temple and solemnly gave us instructions about the rules of his community.
Late morning and afternoon would be free for individual reading, cleaning or walking meditation. Fruit juice would be served at two. At six in the evening, all monks, nuns and lay people would gather at the sala for prayers and meditation until nine, when all would return to their living quarters. Electricity and noise would be kept to a minimum.
In the morning, from three to five-thirty, all would come to the sala for meditation and prayers. At six, the monks would walk into the villages with bowls in their arms to beg for food, returning at seven-thirty. The nuns would put all the food from the monks' bowls into two sets of trays, one for the monks and another for the nuns and other people. At eight, everybody would take as much food as they needed from the trays and eat their single daily meal. All remaining food would be put in bags and given to the poor children in the villages.
My friends and I received the eight precepts from the abbot, changed into white garments and went to the evening meditation session on time. The 12 monks sat on a raised platform while the laymen from the village and the three nuns who had been with the temple from the day it was founded took their seats on the floor below.
The chanting of the evening prayers went smoothly, followed by a short lecture on meditation given by the abbot for the benefit of the newcomers. Then all the lights and candles were blown out leaving everyone to quietly work on achieving mindfulness.
My ordeal soon began. My knees, ruined by tennis, consistently protested and my stomach groaned loudly. In the stillness, I heard some of my friends start to snore.
Changing position many times, I let my mind wander around the world and shift back and forth in time and space.
I remembered reading from my mother's book that our mind was like a monkey, always jumping about actively. To train it we must follow it, empty it of useless thoughts and focus it on our in-and-out breaths.
All evening I kept chasing my monkey-like mind, pulling it back again and again to watch over my breathing, yet it quickly escaped on its own never-ending journey to unfathomable lands.
``Stop and stay still!'' I called out to the monkey. ``Why?'' it yelled back. ``Because we need to be still together so that we can learn to develop ourselves and attain some wisdom,'' I argued.
The monkey laughed and leaped away saying, ``Remember how you tirelessly ran after the lemurs in Madagascar last year? You used to enjoy it then.''
``Yes,'' I said, ``but we are here for a different purpose and I need to tame you now, even if only for a moment. Come here and say a short prayer with me.''
I fought hard with the monkey inside me. The agility that used to foster my creativity and my decisiveness now obstructed my path to peace within myself. Angry yet undaunted, I kept repeating, in monosyllabic muteness, the short prayer that was meant to soothe the two of us. Outside the rain cooled the air as nocturnal creatures stirred and sang to the soft wind while the leaves shook and danced.
The clock chimed nine. Then a gecko on the ceiling called out nine times.
I looked at my monkey and it looked back at me, happy and contented, for what seemed like an eternal second. Then I opened my eyes feeling fresh and awake. Somehow I knew that my monkey-mind and I had become more spiritually and intellectually bonded, and that both of us would rest peacefully that night.
Tomorrow would be a new day.
(tinhtan dich)
http://www.buddhistchannel.tv/index.php?id=00000000006,00000001558,0,0,1,0
Then I added: ``I will also extend the merit I earn to all of you.''
My family, always reasonable and understanding, nodded. So off I flew to Ubon Ratchathani for the long weekend retreat at the beginning of Buddhist Lent.
Wat Pa Dong Ka, in the district of Lumduan, about 20 kilometres off Muang Surin, was beautiful and calm. It was founded by the late Luang Pu Dool, a famous meditation teacher in Surin, following the tradition of the forest meditation monastery established by his own teacher, the great guru of Isan, Luang Pu Mun.
Many merit-makers came to the temple to present alms and candles to mark the beginning of the three-month Buddhist lent. Buddhist monks, since the time of the Lord Buddha, would annually take an oath to respect lent and to meditate only within the temple compound in order to avoid disturbing the environment in springtime.
Luang Po Pattana, the current abbot, acknowledged our pledge to practice meditation at his temple and solemnly gave us instructions about the rules of his community.
Late morning and afternoon would be free for individual reading, cleaning or walking meditation. Fruit juice would be served at two. At six in the evening, all monks, nuns and lay people would gather at the sala for prayers and meditation until nine, when all would return to their living quarters. Electricity and noise would be kept to a minimum.
In the morning, from three to five-thirty, all would come to the sala for meditation and prayers. At six, the monks would walk into the villages with bowls in their arms to beg for food, returning at seven-thirty. The nuns would put all the food from the monks' bowls into two sets of trays, one for the monks and another for the nuns and other people. At eight, everybody would take as much food as they needed from the trays and eat their single daily meal. All remaining food would be put in bags and given to the poor children in the villages.
My friends and I received the eight precepts from the abbot, changed into white garments and went to the evening meditation session on time. The 12 monks sat on a raised platform while the laymen from the village and the three nuns who had been with the temple from the day it was founded took their seats on the floor below.
The chanting of the evening prayers went smoothly, followed by a short lecture on meditation given by the abbot for the benefit of the newcomers. Then all the lights and candles were blown out leaving everyone to quietly work on achieving mindfulness.
My ordeal soon began. My knees, ruined by tennis, consistently protested and my stomach groaned loudly. In the stillness, I heard some of my friends start to snore.
Changing position many times, I let my mind wander around the world and shift back and forth in time and space.
I remembered reading from my mother's book that our mind was like a monkey, always jumping about actively. To train it we must follow it, empty it of useless thoughts and focus it on our in-and-out breaths.
All evening I kept chasing my monkey-like mind, pulling it back again and again to watch over my breathing, yet it quickly escaped on its own never-ending journey to unfathomable lands.
``Stop and stay still!'' I called out to the monkey. ``Why?'' it yelled back. ``Because we need to be still together so that we can learn to develop ourselves and attain some wisdom,'' I argued.
The monkey laughed and leaped away saying, ``Remember how you tirelessly ran after the lemurs in Madagascar last year? You used to enjoy it then.''
``Yes,'' I said, ``but we are here for a different purpose and I need to tame you now, even if only for a moment. Come here and say a short prayer with me.''
I fought hard with the monkey inside me. The agility that used to foster my creativity and my decisiveness now obstructed my path to peace within myself. Angry yet undaunted, I kept repeating, in monosyllabic muteness, the short prayer that was meant to soothe the two of us. Outside the rain cooled the air as nocturnal creatures stirred and sang to the soft wind while the leaves shook and danced.
The clock chimed nine. Then a gecko on the ceiling called out nine times.
I looked at my monkey and it looked back at me, happy and contented, for what seemed like an eternal second. Then I opened my eyes feeling fresh and awake. Somehow I knew that my monkey-mind and I had become more spiritually and intellectually bonded, and that both of us would rest peacefully that night.
Tomorrow would be a new day.
(tinhtan dich)
http://www.buddhistchannel.tv/index.php?id=00000000006,00000001558,0,0,1,0
0 Comments:
Đăng nhận xét
<< Home