No. 0058
Sống đời sống tu tập trong ngôi chùa tại Nam Hàn
The Dhamma Times, 30 July 2004 , By Karen Goa
monk in south korean
Chùa Naksan tọa lạc trên một vách đá nhô ra biển vùng Ðại Tây Dương thuộc miền bắc tỉnh Gangwon. Có một lịch sử lâu đời là 1300 năm từ thời đại Naksan. Ngôi chùa của ti`nh thương-đã trải qua nhiều sự xâm nhập khác nhau từ các nước ngoài.Phần lớn mới xảy ra hầu hết là sự hoà bi`nh. Kể từ khi ngôi chùa cung cấp chỗ ở cho các du khách đến tham dự Thế Vận Hội Thế Giới năm 2002. Hàng trăm người Tây Phương đã bước xuyên qua cổng bằng đá và đời sống khuôn mẫu của thiền viện Phật giáo.Một vài điều họ muốn ti`m biết từ ngôi chùa đó là về văn hoá Phật Giáo và Văn Hoá Ðại Hàn, co`n những thứ khác thi` có thể nhi`n thấy qua cuộc sống của dân chúng và những sự lo lắng hàng ngày.Ðiều bí mật của một đời sống hạnh phúc an lạc trong tâm là từ bỏ phiền não thế gian: đó là câu Phật ngôn.Trong thời gian 35 năm bị đô hộ bởi quân đội Nhật Bản có nhiều ngôi chùa đã bị thiêu hủy chỉ co`n lại cái nền. Nhưng sau đó đã được xây dựng lại giống như xưa, tức là theo đúng với khuôn mẫu của ngôi chùa cũ. Một vài cây cảnh cổ xưa được trồng lại, như cây gingko, những cây nashi (saksan) cây lê thi` co`n tồn tại lại sau ngọn lửa.Văn hóa Ðại Hàn cũng được tồn tại lại, bạn sẽ ngạc nhiên với sự quay ngược trở về. Ngay trước ngôi chùa lớn và mới, những người thanh niên trẻ với bộ mặt khẩn trương trong bộ quần áo màu trắng rộng đứng trong tư thế quân đội. Họ là những người học võ thuật tae kwon do và họ đang cử hành nghi thức cổ xưa trong những hi`nh thái nổi tiếng của nghệ thuật rất đặc biệt.Gogyoung Seunim, vị nữ tu với khuôn mặt giống như vần trăng bạc đã hướng dẫn chúng tôi đi xuyên qua "Balwugongyang" tại nơi dùng bữa ăn tối. Ðây là một bữa ăn tối theo nghi thức cổ truyền, đó là một hi`nh thái khác của sự kiểm soát tâm, nó dạy sự bi`nh đẳng và tự kiểm soát mi`nh. Gần như trong mỗi một hoạt động, chúng tôi ngồi xếp chân trên chiếc tọa cụ. Có những luật lệ như ăn tất cả những gi` chúng ta lấy. Không được nói chuyện. Tuân theo những thứ tự của bữa ăn.Tôi múc một muỗng cơm và hạt kê, soup rong biễn, rau cải miền núi, ngó sen và kim chi (một loại dưa cải chua cay đặt biệt của người Ðại Hàn), tất cả nằm trong một cái tô bằng gỗ. Tôi ăn tất cả những thứ trong cái tô của tôi và cẩn thận vét sạch thức ăn trong tô của tôi bằng miếng cải chua và đôi đũa . Ðây không phải là môt việc dễ dàng, nhất là dùng đôi đũa.Phần kế tiếp đã làm tôi kinh ngạc suốt bữa ăn là. Nếu một người trong phòng ăn - Tất cả là 33 người trong pho`ng ăn- không ăn sạch tất cả những thức ăn trong tô của họ, dù chỉ là một hột cơm hay hột ớt, họ sẽ đổ nước vào tô rồi chút nước cặn đó vào trong thùng nước mà tất cả mọi người phải uống nước từ nơi đó.Tôi cố gắng nhẫn nại với người đàn bà có cái dĩa dơ ngồi cạnh tôi nhưng nghĩ tới thùng nước làm cho tôi muốn nôn ra . Cuối cùng tất cả chúng tôi đều làm sạch sẽ. Sau cùng chúng tôi được cho biết rằng những người Tây Phương không phải uống nước trong thùng nước đó, nhưng đó cũng là một bài học giá trị cho bữa ăn.Chuông của ngôi chùa gõ lên 28 tiếng, nó như tiếng chuông báo thức, mới 3 giờ sáng.Những người ở pho`ng kế bên đánh thức nhau dậy cho buổi lễ công phu khuya và là cơ hội cuối để lạy 108 lạy. Thật là dễ dàng lăn ra ngủ trên tấm nệm, rúc vào cái lo` sưởi dưới sàn nhà mà người ta đã dùng cả thế kỷ rồi, và ngủ cho tới giờ nghỉ xả hơi .Người Đại Hàn uống trà bằng chum trà. Các vị tu sĩ trong nghi thức Dado Tea hay co`n gọi là thiền trà, là một nghi thức hàng ngày chính thức để làm thanh tịnh tâm y' và khỏe thân thể. Có bốn loại trà xanh.Hãy nhi`n nó, quan sát màu sắc và hưởng hương thơm của nó. - Đừng có chỉ uống như uống rượu Sakê, Vị Ni Sư nhắc nhở chúng tôi như vậy.Chúng tôi uống chum trà thơm phức. Không có gi` bỏ thừa. Những lá trà sau khi uống thi` được dùng làm lau mặt hay chiên với dầu mè như một loại rau để ăn.Sau đó một thiếu phụ người Singaporean đã bị trợi chân té, nhưng không sao, bà ta là người lạy 108 lạy rất giỏi.
Minh Hạnh dịch
Living a monk's life in South Korea
The Dhamma Times, 30 July 2004by Karen Goa
New Zealand Herald, Auckland - Beneath rows of lotus lanterns grey-robed monks chant, kneel, bow to the golden Buddha and rise in graceful repetitions.Crouched like a frog on a cushion I struggle to rise with them. My companion on the right wobbles, loses her balance and crashes backward into the wall.The monks pay no attention and begin the 108 "agony" bows to discipline their minds and rid themselves of earthly desires. We take our undisciplined minds and unruly Western bodies out of the temple, leaving the monks with 102 bows to go.Naksan Temple sits on a cliff overlooking the East Sea in Korea's northern Gangwon province. Over its 1300-year-history Naksan - The Temple of Compassion - has suffered foreign invasion of all kinds.The most recent is the most peaceful. Since the temple first started offering overnight stays to visitors to the World Cup in 2002, hundreds of Westerners have walked through its stone gates and sampled Buddhist monastic life. Some are curious about Buddhism and Korean culture, others are looking for a temporary retreat from city life and modern-day worries.The secret of happiness lies in the mind's release from worldly ties: Buddhist proverb.First, give up the jeans.Wearing standard-issue yellow jackets and green baggy trousers instead of our own clothes our group - mainly Singaporeans and a few New Zealanders and Aussies - adds a buttercup touch to the temple gardens.It's hard to imagine a more worry-free spot. There's a simple beauty in the Japanese maples framing wide-winged pavilions, white lilacs hanging in bunches beside a stone well, crimson peony splashes against wooden lattice shutters.During the 35-year Japanese occupation much of the temple complex was burnt to the ground, but the post-war buildings are recreated in the same centuries-old style. Some of the earliest plants, like the gingko and nashi (Naksan) pear trees, survived the flames.The culture survived too, but with surprising modern twists. In front of the largest and newest temple serious-faced young men in white baggy suits wait in military lines. They're tae kwon do students and they're performing Korea's ancient and most famous form of martial arts especially for us.Their leader claps bamboo sticks together, the cameras are ready - and the 80s pop tune It's Raining Men blares across the square.With "God bless Mother Nature, she's a single woman too" ringing in the ears it's hard to concentrate on the high kicks and low punches. Things get messy when we're invited to try it ourselves. Most Korean children take up tae kwon do at an early age, but we look like chickens on bad drugs.Tolerance, patience and understanding are the highest virtues every man should develop.Gogyoung Seunim, a shaven-headed monk with a face like a silvery moon, shows plenty of these virtues as she guides us through "Balwugongyang" at the evening meal. This traditional meal ceremony is another form of mind discipline that teaches equality and self-control.As for nearly every activity, we sit cross-legged on floor cushions. There are formal rules - eat everything you take. Don't chat. Follow the order of the meal.I spoon small portions of rice and millet, seaweed soup, mountain vegetable, lotus root and kimchi, the spicy Korean version of sauerkraut, into my set of shiny wooden "balwu" bowls. I eat everything in my bowls and carefully wipe them clean using a chopstick and a large slice of pickled radish - this is no easy trick, especially for the chopstick-challenged. It takes several swipes with the radish. Then I swish the dishes with water and, as instructed, drink the dregs.The next part has been causing me consternation all through the meal. If someone in the room - and there are 33 people dining - doesn't clean everything from their bowl, even the tiniest grain of rice or a chili seed, their watery dregs go into a bucket that everyone must drink from.I try to be tolerant of the yappy woman with the dirty dishes sitting next to me but fear of the bucket water is giving me heartburn. Eventually we're given the all clear. Westerners probably wouldn't have to drink the bucket water anyway, we're told later, but it's a salutary lesson in the value of food.Fools wait for a lucky day, but every day is a lucky day for an industrious man.The temple bell gongs once, twice, three times - 25 more to go. As an alarm clock it's more like having rose petals dropped on your head than a slap in the face, but still, it's 3am.The next-door neighbours rouse themselves for the dawn ceremonial service and their last chance for the 108 agony bows. It's easier to roll over on the sleeping mat, snuggle into the underfloor heating that Koreans have used for centuries, and snooze luxuriously till daybreak.By the time I push open the shutters the monks - and some more motivated visitors - have already worshipped, meditated and eaten their morning meal. While there's no pressure to do any of the temple activities, I think, "Shiftless piglet, must do better".After their morning rituals the silent monks sweep leaves off the path leading through a forest of sea pine to Hongryeonam, a small temple built into the cliffs.On the way to the temple there's a stone statue of the goddess of compassion rising from a carved lotus bloom. Standing 16 m high the statue took six years to complete and can be seen by ships at sea.This may or may not be a good thing. Naksan Temple is only 50km from the Demilitarised Zone between North and South Korea. A barbed wire fence stretches along Naksan beach and the temple grounds to keep out North Koreans invading from the East. Sea. Stones hanging on the fence act as an alarm - if the stones fall, look out for North Koreans.Even at this hour South Korean soldiers are up patrolling the temple's cliffside perimeter fence. Of all the little cultural contrasts on this trip, this juxtaposition between peaceful temple life and potential military threat is the most jarring.It's impossible, though, to think troublesome political thoughts when the birds are singing and the sun is an orange flash on a pewter sea.By the mind the world is led, by the mind the world is drawn.Koreans drink pots and pots of tea. For Buddhist monks the Dado Tea ceremony is a solemn ritual that clears the mind and rejuvenates the body. The plain pottery tea service is laid out on hewn chunks of pine in a sunlit room. Seunim pours out four different kinds of green tea. Look at it, observe its colour and smell - don't just drink it like sake, she tells us.We drink cup after fragrant cup. Nothing is wasted. Used tea leaves are good as a facial scrub, or fried in sesame oil as a vegetable.A young Singaporean woman slips inside the room, a little late. She's mastered the 108 bows. For days she creaks around like a bandy-legged cowboy, but she's stretched her boundaries as well as her body, and she's smiling
Sống đời sống tu tập trong ngôi chùa tại Nam Hàn
The Dhamma Times, 30 July 2004 , By Karen Goa
monk in south korean
Chùa Naksan tọa lạc trên một vách đá nhô ra biển vùng Ðại Tây Dương thuộc miền bắc tỉnh Gangwon. Có một lịch sử lâu đời là 1300 năm từ thời đại Naksan. Ngôi chùa của ti`nh thương-đã trải qua nhiều sự xâm nhập khác nhau từ các nước ngoài.Phần lớn mới xảy ra hầu hết là sự hoà bi`nh. Kể từ khi ngôi chùa cung cấp chỗ ở cho các du khách đến tham dự Thế Vận Hội Thế Giới năm 2002. Hàng trăm người Tây Phương đã bước xuyên qua cổng bằng đá và đời sống khuôn mẫu của thiền viện Phật giáo.Một vài điều họ muốn ti`m biết từ ngôi chùa đó là về văn hoá Phật Giáo và Văn Hoá Ðại Hàn, co`n những thứ khác thi` có thể nhi`n thấy qua cuộc sống của dân chúng và những sự lo lắng hàng ngày.Ðiều bí mật của một đời sống hạnh phúc an lạc trong tâm là từ bỏ phiền não thế gian: đó là câu Phật ngôn.Trong thời gian 35 năm bị đô hộ bởi quân đội Nhật Bản có nhiều ngôi chùa đã bị thiêu hủy chỉ co`n lại cái nền. Nhưng sau đó đã được xây dựng lại giống như xưa, tức là theo đúng với khuôn mẫu của ngôi chùa cũ. Một vài cây cảnh cổ xưa được trồng lại, như cây gingko, những cây nashi (saksan) cây lê thi` co`n tồn tại lại sau ngọn lửa.Văn hóa Ðại Hàn cũng được tồn tại lại, bạn sẽ ngạc nhiên với sự quay ngược trở về. Ngay trước ngôi chùa lớn và mới, những người thanh niên trẻ với bộ mặt khẩn trương trong bộ quần áo màu trắng rộng đứng trong tư thế quân đội. Họ là những người học võ thuật tae kwon do và họ đang cử hành nghi thức cổ xưa trong những hi`nh thái nổi tiếng của nghệ thuật rất đặc biệt.Gogyoung Seunim, vị nữ tu với khuôn mặt giống như vần trăng bạc đã hướng dẫn chúng tôi đi xuyên qua "Balwugongyang" tại nơi dùng bữa ăn tối. Ðây là một bữa ăn tối theo nghi thức cổ truyền, đó là một hi`nh thái khác của sự kiểm soát tâm, nó dạy sự bi`nh đẳng và tự kiểm soát mi`nh. Gần như trong mỗi một hoạt động, chúng tôi ngồi xếp chân trên chiếc tọa cụ. Có những luật lệ như ăn tất cả những gi` chúng ta lấy. Không được nói chuyện. Tuân theo những thứ tự của bữa ăn.Tôi múc một muỗng cơm và hạt kê, soup rong biễn, rau cải miền núi, ngó sen và kim chi (một loại dưa cải chua cay đặt biệt của người Ðại Hàn), tất cả nằm trong một cái tô bằng gỗ. Tôi ăn tất cả những thứ trong cái tô của tôi và cẩn thận vét sạch thức ăn trong tô của tôi bằng miếng cải chua và đôi đũa . Ðây không phải là môt việc dễ dàng, nhất là dùng đôi đũa.Phần kế tiếp đã làm tôi kinh ngạc suốt bữa ăn là. Nếu một người trong phòng ăn - Tất cả là 33 người trong pho`ng ăn- không ăn sạch tất cả những thức ăn trong tô của họ, dù chỉ là một hột cơm hay hột ớt, họ sẽ đổ nước vào tô rồi chút nước cặn đó vào trong thùng nước mà tất cả mọi người phải uống nước từ nơi đó.Tôi cố gắng nhẫn nại với người đàn bà có cái dĩa dơ ngồi cạnh tôi nhưng nghĩ tới thùng nước làm cho tôi muốn nôn ra . Cuối cùng tất cả chúng tôi đều làm sạch sẽ. Sau cùng chúng tôi được cho biết rằng những người Tây Phương không phải uống nước trong thùng nước đó, nhưng đó cũng là một bài học giá trị cho bữa ăn.Chuông của ngôi chùa gõ lên 28 tiếng, nó như tiếng chuông báo thức, mới 3 giờ sáng.Những người ở pho`ng kế bên đánh thức nhau dậy cho buổi lễ công phu khuya và là cơ hội cuối để lạy 108 lạy. Thật là dễ dàng lăn ra ngủ trên tấm nệm, rúc vào cái lo` sưởi dưới sàn nhà mà người ta đã dùng cả thế kỷ rồi, và ngủ cho tới giờ nghỉ xả hơi .Người Đại Hàn uống trà bằng chum trà. Các vị tu sĩ trong nghi thức Dado Tea hay co`n gọi là thiền trà, là một nghi thức hàng ngày chính thức để làm thanh tịnh tâm y' và khỏe thân thể. Có bốn loại trà xanh.Hãy nhi`n nó, quan sát màu sắc và hưởng hương thơm của nó. - Đừng có chỉ uống như uống rượu Sakê, Vị Ni Sư nhắc nhở chúng tôi như vậy.Chúng tôi uống chum trà thơm phức. Không có gi` bỏ thừa. Những lá trà sau khi uống thi` được dùng làm lau mặt hay chiên với dầu mè như một loại rau để ăn.Sau đó một thiếu phụ người Singaporean đã bị trợi chân té, nhưng không sao, bà ta là người lạy 108 lạy rất giỏi.
Minh Hạnh dịch
Living a monk's life in South Korea
The Dhamma Times, 30 July 2004by Karen Goa
New Zealand Herald, Auckland - Beneath rows of lotus lanterns grey-robed monks chant, kneel, bow to the golden Buddha and rise in graceful repetitions.Crouched like a frog on a cushion I struggle to rise with them. My companion on the right wobbles, loses her balance and crashes backward into the wall.The monks pay no attention and begin the 108 "agony" bows to discipline their minds and rid themselves of earthly desires. We take our undisciplined minds and unruly Western bodies out of the temple, leaving the monks with 102 bows to go.Naksan Temple sits on a cliff overlooking the East Sea in Korea's northern Gangwon province. Over its 1300-year-history Naksan - The Temple of Compassion - has suffered foreign invasion of all kinds.The most recent is the most peaceful. Since the temple first started offering overnight stays to visitors to the World Cup in 2002, hundreds of Westerners have walked through its stone gates and sampled Buddhist monastic life. Some are curious about Buddhism and Korean culture, others are looking for a temporary retreat from city life and modern-day worries.The secret of happiness lies in the mind's release from worldly ties: Buddhist proverb.First, give up the jeans.Wearing standard-issue yellow jackets and green baggy trousers instead of our own clothes our group - mainly Singaporeans and a few New Zealanders and Aussies - adds a buttercup touch to the temple gardens.It's hard to imagine a more worry-free spot. There's a simple beauty in the Japanese maples framing wide-winged pavilions, white lilacs hanging in bunches beside a stone well, crimson peony splashes against wooden lattice shutters.During the 35-year Japanese occupation much of the temple complex was burnt to the ground, but the post-war buildings are recreated in the same centuries-old style. Some of the earliest plants, like the gingko and nashi (Naksan) pear trees, survived the flames.The culture survived too, but with surprising modern twists. In front of the largest and newest temple serious-faced young men in white baggy suits wait in military lines. They're tae kwon do students and they're performing Korea's ancient and most famous form of martial arts especially for us.Their leader claps bamboo sticks together, the cameras are ready - and the 80s pop tune It's Raining Men blares across the square.With "God bless Mother Nature, she's a single woman too" ringing in the ears it's hard to concentrate on the high kicks and low punches. Things get messy when we're invited to try it ourselves. Most Korean children take up tae kwon do at an early age, but we look like chickens on bad drugs.Tolerance, patience and understanding are the highest virtues every man should develop.Gogyoung Seunim, a shaven-headed monk with a face like a silvery moon, shows plenty of these virtues as she guides us through "Balwugongyang" at the evening meal. This traditional meal ceremony is another form of mind discipline that teaches equality and self-control.As for nearly every activity, we sit cross-legged on floor cushions. There are formal rules - eat everything you take. Don't chat. Follow the order of the meal.I spoon small portions of rice and millet, seaweed soup, mountain vegetable, lotus root and kimchi, the spicy Korean version of sauerkraut, into my set of shiny wooden "balwu" bowls. I eat everything in my bowls and carefully wipe them clean using a chopstick and a large slice of pickled radish - this is no easy trick, especially for the chopstick-challenged. It takes several swipes with the radish. Then I swish the dishes with water and, as instructed, drink the dregs.The next part has been causing me consternation all through the meal. If someone in the room - and there are 33 people dining - doesn't clean everything from their bowl, even the tiniest grain of rice or a chili seed, their watery dregs go into a bucket that everyone must drink from.I try to be tolerant of the yappy woman with the dirty dishes sitting next to me but fear of the bucket water is giving me heartburn. Eventually we're given the all clear. Westerners probably wouldn't have to drink the bucket water anyway, we're told later, but it's a salutary lesson in the value of food.Fools wait for a lucky day, but every day is a lucky day for an industrious man.The temple bell gongs once, twice, three times - 25 more to go. As an alarm clock it's more like having rose petals dropped on your head than a slap in the face, but still, it's 3am.The next-door neighbours rouse themselves for the dawn ceremonial service and their last chance for the 108 agony bows. It's easier to roll over on the sleeping mat, snuggle into the underfloor heating that Koreans have used for centuries, and snooze luxuriously till daybreak.By the time I push open the shutters the monks - and some more motivated visitors - have already worshipped, meditated and eaten their morning meal. While there's no pressure to do any of the temple activities, I think, "Shiftless piglet, must do better".After their morning rituals the silent monks sweep leaves off the path leading through a forest of sea pine to Hongryeonam, a small temple built into the cliffs.On the way to the temple there's a stone statue of the goddess of compassion rising from a carved lotus bloom. Standing 16 m high the statue took six years to complete and can be seen by ships at sea.This may or may not be a good thing. Naksan Temple is only 50km from the Demilitarised Zone between North and South Korea. A barbed wire fence stretches along Naksan beach and the temple grounds to keep out North Koreans invading from the East. Sea. Stones hanging on the fence act as an alarm - if the stones fall, look out for North Koreans.Even at this hour South Korean soldiers are up patrolling the temple's cliffside perimeter fence. Of all the little cultural contrasts on this trip, this juxtaposition between peaceful temple life and potential military threat is the most jarring.It's impossible, though, to think troublesome political thoughts when the birds are singing and the sun is an orange flash on a pewter sea.By the mind the world is led, by the mind the world is drawn.Koreans drink pots and pots of tea. For Buddhist monks the Dado Tea ceremony is a solemn ritual that clears the mind and rejuvenates the body. The plain pottery tea service is laid out on hewn chunks of pine in a sunlit room. Seunim pours out four different kinds of green tea. Look at it, observe its colour and smell - don't just drink it like sake, she tells us.We drink cup after fragrant cup. Nothing is wasted. Used tea leaves are good as a facial scrub, or fried in sesame oil as a vegetable.A young Singaporean woman slips inside the room, a little late. She's mastered the 108 bows. For days she creaks around like a bandy-legged cowboy, but she's stretched her boundaries as well as her body, and she's smiling
0 Comments:
Đăng nhận xét
<< Home