No. 0900 (Nguồn trang Quảng Ðức)
Vĩnh biệt giáo sư Minh Chi, người thầy tận tụy
Sài Gòn, 26.04.2006 - Sau một năm dài lâm bệnh, gia đình cùng y Bác Sĩ Bệnh Viện Thống Nhất đã tận tâm điều trị, nhưng do tuổi già sức yếu nên Giáo sư Minh Chi (thế danh Đinh Văn Vinh) đã trút hơi thở cuối cùng vào lúc 4 giờ ngày 25.04.2006 (nhằm ngày 28.03.Bính Tuất), hưởng thọ 87 tuổi. Ông nguyên là : Ủy Viên hội Đồng trị sự TW – Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam; Phó viện trưởng viện nghiên cứu Phật học Việt Nam; Chủ tịch Hội đồng Khoa Học – Giáo vụ học viện Phật giáo Việt Nam tại Sài Gòn.
Tưởng niệm Phật tử học giả Minh Chi.
Nghe tin ông mất, thật là đau xót vì từ nay Phật giáo mất đi một người Phật tử trí thức chân chính và Viện Nghiên Cứu mất đi một Phó Viện trưởng, nhà nghiên cứu, dịch giả… Mặc dù ông ngã bệnh mấy tháng qua sau lần phẩu thật, nhưng nghe ông mất thật là bất ngờ. Nói bất ngờ là vì tinh thần minh mẫn, và nghị lực phi thường của ông ở tuổi 80 mà vẫn phục vụ tốt cho Viện Nghiên cứu nhiều lĩnh vực.
Ông sinh năm 1920, mất vào lúc 3h45 ngày 25/04/2006 (28.03.Bính Tuất) thọ 87 tuổi. Có thể nói ông như một đại thọ trong giới nghiên cứu và dịch thuật ở Việt Nam. Ông đã để lại cho đời khoảng 20 đầu sách đã và đang in đồng thời hàng ngàn bài viết mang tính nghiên cứu chuyên sâu về lịch sử, xã hội văn hoá và tâm linh.
Trong các giảng đường Đại học ở xã hội hay trong Phật giáo điều có dấu ấn để lại của ông. Phong thái thân thiện, cởi mở nhiệt tình khi giúp cho sinh viên hay những nhà nghiên cứu ngoại quốc muốn tìm hiểu về văn hoá đất nước hay Phật giáo Việt Nam ông điều sẳn lòng. Khi nghiên cứu được một vấn đề, hoặc có một tư liệu quí hiếm giới thiệu, thậm chí vui vẻ cho photocopy. “…Ông bảo: một cuốn sách thật sự có nghĩa khi được nhiều người tiếp nhận, bởi đó là thông điệp của tác giả, nếu chúng ta quí hoặc trân trọng mà đem cho nó vào tủ khoá lại thì tội nghiệp cho cuốn sách đó lắm” Triết lý và nhân cách sống giản dị và khiêm tốn của ông đã để lại một ấn tượng đẹp cho người tiếp xúc.
Một lần nọ chúng tôi hỏi ông, động lực nào mà Thầy có được một khả năng làm việc không biết mõi mệt và nguồn sống tràn đầy sinh lực, mặc dù đã trên 80? Ông bảo: “ Tôi học theo gương của quí Ôn và được sự chỉ bảo tận tình của H.T .Thích Minh Châu. Đồng thời tôi luôn áp dụng lợi Phật dạy qua 4 bộ Nikāya nên tôi tâm tôi được nhiều an lạc; chứ thật tình tuổi cao sức yếu, lẽ ra chỉ ở nhà hoặc mất lâu rồi. Quả là Phật độ thôi!”
Đấy là một nét đẹp ở Ông, khó tìm được một người giống ở thế kỷ thứ 21 này. Ông là người Phật tử, nhưng lại am tường giáo lý sâu sắc nên bản thân chúng tôi vẫn xem ông như một vị thầy bởi sự thể hiện tinh thần hội nhập “trần bất nhiễm trần” tính triết lý của Phật hoàng Trần Nhân Tông. Ông như một vì sao sáng giữa bầu trời Phật giáo, càng nhìn càng sáng!
Sài gòn, ngày 25/04/2006
Lệ Thọ
Vĩnh biệt giáo sư Minh Chi, người thầy tận tụy
Sài Gòn, 26.04.2006 - Sau một năm dài lâm bệnh, gia đình cùng y Bác Sĩ Bệnh Viện Thống Nhất đã tận tâm điều trị, nhưng do tuổi già sức yếu nên Giáo sư Minh Chi (thế danh Đinh Văn Vinh) đã trút hơi thở cuối cùng vào lúc 4 giờ ngày 25.04.2006 (nhằm ngày 28.03.Bính Tuất), hưởng thọ 87 tuổi. Ông nguyên là : Ủy Viên hội Đồng trị sự TW – Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam; Phó viện trưởng viện nghiên cứu Phật học Việt Nam; Chủ tịch Hội đồng Khoa Học – Giáo vụ học viện Phật giáo Việt Nam tại Sài Gòn.
Tưởng niệm Phật tử học giả Minh Chi.
Nghe tin ông mất, thật là đau xót vì từ nay Phật giáo mất đi một người Phật tử trí thức chân chính và Viện Nghiên Cứu mất đi một Phó Viện trưởng, nhà nghiên cứu, dịch giả… Mặc dù ông ngã bệnh mấy tháng qua sau lần phẩu thật, nhưng nghe ông mất thật là bất ngờ. Nói bất ngờ là vì tinh thần minh mẫn, và nghị lực phi thường của ông ở tuổi 80 mà vẫn phục vụ tốt cho Viện Nghiên cứu nhiều lĩnh vực.
Ông sinh năm 1920, mất vào lúc 3h45 ngày 25/04/2006 (28.03.Bính Tuất) thọ 87 tuổi. Có thể nói ông như một đại thọ trong giới nghiên cứu và dịch thuật ở Việt Nam. Ông đã để lại cho đời khoảng 20 đầu sách đã và đang in đồng thời hàng ngàn bài viết mang tính nghiên cứu chuyên sâu về lịch sử, xã hội văn hoá và tâm linh.
Trong các giảng đường Đại học ở xã hội hay trong Phật giáo điều có dấu ấn để lại của ông. Phong thái thân thiện, cởi mở nhiệt tình khi giúp cho sinh viên hay những nhà nghiên cứu ngoại quốc muốn tìm hiểu về văn hoá đất nước hay Phật giáo Việt Nam ông điều sẳn lòng. Khi nghiên cứu được một vấn đề, hoặc có một tư liệu quí hiếm giới thiệu, thậm chí vui vẻ cho photocopy. “…Ông bảo: một cuốn sách thật sự có nghĩa khi được nhiều người tiếp nhận, bởi đó là thông điệp của tác giả, nếu chúng ta quí hoặc trân trọng mà đem cho nó vào tủ khoá lại thì tội nghiệp cho cuốn sách đó lắm” Triết lý và nhân cách sống giản dị và khiêm tốn của ông đã để lại một ấn tượng đẹp cho người tiếp xúc.
Một lần nọ chúng tôi hỏi ông, động lực nào mà Thầy có được một khả năng làm việc không biết mõi mệt và nguồn sống tràn đầy sinh lực, mặc dù đã trên 80? Ông bảo: “ Tôi học theo gương của quí Ôn và được sự chỉ bảo tận tình của H.T .Thích Minh Châu. Đồng thời tôi luôn áp dụng lợi Phật dạy qua 4 bộ Nikāya nên tôi tâm tôi được nhiều an lạc; chứ thật tình tuổi cao sức yếu, lẽ ra chỉ ở nhà hoặc mất lâu rồi. Quả là Phật độ thôi!”
Đấy là một nét đẹp ở Ông, khó tìm được một người giống ở thế kỷ thứ 21 này. Ông là người Phật tử, nhưng lại am tường giáo lý sâu sắc nên bản thân chúng tôi vẫn xem ông như một vị thầy bởi sự thể hiện tinh thần hội nhập “trần bất nhiễm trần” tính triết lý của Phật hoàng Trần Nhân Tông. Ông như một vì sao sáng giữa bầu trời Phật giáo, càng nhìn càng sáng!
Sài gòn, ngày 25/04/2006
Lệ Thọ
0 Comments:
Đăng nhận xét
<< Home