No. 0320 (Chánh Hạnh dịch)
Tấm lòng đến tấm lòng: một tín nữ Phật giáo đã chuyển hoá được sai lầm cuả mẹ.
By Sophia Ross, For The Register-Guard, May 8, 2005
Eugene, Oregon (USA) -- Những ngày nghĩ đông có lẽ là muà của những phép lạ và thiện sự, nhưng tôi không bao giờ dự kiến một phép lạ cho chính tôi. Tôi cũng không dự kiến rằng mẹ của tôi có thể có sự cởi mở với tín ngưỡng. Bà luôn gay gắt với cuộc sống, bực bội với thượng đế, chống đối tổ chức tôn giáo. Bà chống lại bất cứ ai có niềm tin nơi tôn giáo, bà gọi người sùng đạo là những kẻ đạo đức giả. Để vươn lên, để có cái đầu minh mẫn, tôi phải đấu tranh để được làm con nuôi 1 gia đình mộ đạo, dành nhiều thời gian ở thư viện và tham gia vào nhóm đa giáo. Quyền tự do cá nhân là nguyên nhân chấp thuận, và là sự bù đắp to lớn cho những công việc hoàn thành tốt với những người thân. Tôi chia sẻ lòng nhiệt tình của tôi cho tôn giáo trên thế giới nhưng chỉ nhận được thái độ khinh khỉnh cuả mẹ.
Là một tín đồ Phật giáo Tây Tạng, tôi thực hành với mục đích làm giảm thiểu những suy nghĩ tiêu cực và ngược lại, đặc biệt là những khi tôi làm việc ở nhà tế bần, viện dưỡng lão. Hằng ngày, tôi hành theo giáo pháp của Đức Phật, được hướng dẫn bởi Dzogchen Khenpo Choga Rinpoche. Đón chào một ngày mới, tôi tha thứ cho những hành động đã qua và luôn rải tâm từ trong ngày – thay thế cho những thói quen cố hữu suốt 56 năm qua. Trong thực hành, tôi kể lại “tôi nghĩ đến tất cả những gì xảy ra theo hướng tích cực. Tôi nhận thức mọi hoàn cảnh. Hằng ngày tôi sống vui vẻ. Tôi nhìn mọi người thân thiện. Tôi sẽ nói với mọi người một cách tử tế, tiếp xúc với mọi người hòa nhã diụ dàng, sẵn lòng giúp đỡ mọi người, chăm sóc mọi người với lòng từ ” bạn có thể thấy được người rộng lượng xứng đáng như thế nào. Tôi luôn tôn trọng tín ngưỡng của khách hàng tôi, tôi cầu nguyện cho những quyền lợi của họ đều thành tựu. Thời gian làm việc tại trại tế bần đã làm cho lòng tôi thêm trắc ẩn, tôi cố gắng phục vụ cho người từ tận trái tim tôi. Vào đầu tháng 12, tôi nhận được tin mẹ tôi nằm viện bị xuất huyết, suy tim cấp tính. Tôi đã gọi mẹ, tôi nghe giọng bà lấp bấp , giận dữ, căm ghét, than phiền đủ thứ về sự chăm sóc. Tôi thỉnh cầu chư Tăng (cộng đồng Phật Giáo ) cầu nguyện cho bà trong lúc chúng tôi làm việc.
Vì vậy bây giờ phép mầu đã đến với tôi: trong vòng 1 tuần tôi nhận được tin mẹ tôi thay đổi hoàn toàn. Bà nói với tôi bà tìm thấy lòng tin nơi đạo giáo, bà biết trí tụê đã phát sinh vơí niềm tin đạo giáo , bà đã tha thứ cho tôi. Bà nói lòng bà đã rộng mở, bà cảm thấy sung sướng bà biết ơn tôn giáo đã cảm hóa được bà.
Bà đã thổ lộ tình cảm về sự tiến triển mới mẻ này, nhận thức được cảm giác của tôi như thế nào, bây giờ bà còn chia sẽ những cảm nhận của tâm thức. Dĩ nhiên điều này là trước tiên. Tôi hiểu rõ tất cả công việc làm cuả tôi. Tôi cầu nguyện cho tất cả bằng cả tấm lòng, nhưng phải nhìn nhận rằng tôi đã ngừng cố gắng chuyển hóa mẹ tôi, vì vậy tôi không có chủ ý hồi hướng cho bà trong cầu nguyện của tôi. Bây giờ thì Tôi nhận ra rằng tôi và bà, là một trong “các loài hữu tình”. Do đó tôi thật dễ dàng cầu nguyện cho tất cả.
From Heart To Heart: Buddhist woman's critically ill mom has epiphany
By Sophia Ross, For The Register-Guard, May 8, 2005
Eugene, Oregon (USA) -- The winter holidays may be a season of miracles and goodwill, but I never expected a miracle of my own. I did not expect that my mother would have a religious revelation. She was always bitter about life, mad at God and opposed organized religion.
She railed against anyone with religious beliefs, calling them hypocrites, and made fun of me for studying the Bible, curtailing our studies at the Jewish temple. As a creative, headstrong child, I rebelled by getting "adopted" into religious families, spending time at the library and joining interdenominational human relations groups.
Civil rights was an approved cause, and a great cover for good works done with great folks. I shared my enthusiasm for the spiritual world, but got only benevolent disdain from Mom.
As a Tibetan Buddhist, I practice with the purpose of reducing negative thinking while increasing positive thinking, especially as I work as a hospice and geriatric caregiver. Daily, I use The Buddha Path, by Dzogchen Khenpo Choga Rinpoche. Starting each day anew, I forgive past actions and then go about the day striving to act with compassion - replacing habits entrenched during 56 years.
In practice, I recite, "I will think of all situations positively. I will perceive all appearances purely. I will live my daily life joyfully. I will watch others lovingly. I will talk to others kindly. I will touch others gently. I will help others peacefully. I will care for others compassionately." You may see how this fits a caregiver, or anyone.
I have always respected the religious beliefs of my clients, as I prayed for the benefit of all sentient beings. Making a difference in a person's life while working hospice touched my heart.
In early December, I received word that my mother was in the hospital with congestive heart failure and in rapid decline. I called her and heard her slurred voice, angry, hostile, complaining about her care. I asked my Sangha (Buddhist community) to pray for her during our practice.
So now to my miracle: Within a week, I received word that Mom had a total turnaround. She told me of her religious revelation, that she knew she was a spiritual being with a mission to fulfill, that she forgave me and that she knew there was more than just this current body. She said her heart had opened, she felt ecstatic, and acknowledged religions did have goals for good.
She gushed about this new development, acknowledging how I had felt, and that she now shared a sense of spiritual connection. This was certainly a first. I realized that in all my work, I wholeheartedly prayed for all, but admit to having basically given up on changing my mom, so I was not consciously including her in the practice. I see now that she and I, too, are part of the "all sentient beings" that I so easily prayed for.
I am humbled. I apply my spiritual beliefs with my teenage son, a farming apprenticeship, in community, extended family and my own creative projects.
-------
Sophia Ross belongs to the Dzogchen Buddha Foundation in Eugene with Dzogchen Khenpo Choga Rinpoche, and is founder of Nama Stay Sanctuary in Walton. This column is coordinated by Two Rivers Interfaith Ministries, a network of more than 35 spiritual traditions in the Eugene-Springfield area. For information, call 344-5693 or visit www.interfaitheugene.org.
http://www.buddhistchannel.tv/index.php?id=7,1138,0,0,1,0
Tấm lòng đến tấm lòng: một tín nữ Phật giáo đã chuyển hoá được sai lầm cuả mẹ.
By Sophia Ross, For The Register-Guard, May 8, 2005
Eugene, Oregon (USA) -- Những ngày nghĩ đông có lẽ là muà của những phép lạ và thiện sự, nhưng tôi không bao giờ dự kiến một phép lạ cho chính tôi. Tôi cũng không dự kiến rằng mẹ của tôi có thể có sự cởi mở với tín ngưỡng. Bà luôn gay gắt với cuộc sống, bực bội với thượng đế, chống đối tổ chức tôn giáo. Bà chống lại bất cứ ai có niềm tin nơi tôn giáo, bà gọi người sùng đạo là những kẻ đạo đức giả. Để vươn lên, để có cái đầu minh mẫn, tôi phải đấu tranh để được làm con nuôi 1 gia đình mộ đạo, dành nhiều thời gian ở thư viện và tham gia vào nhóm đa giáo. Quyền tự do cá nhân là nguyên nhân chấp thuận, và là sự bù đắp to lớn cho những công việc hoàn thành tốt với những người thân. Tôi chia sẻ lòng nhiệt tình của tôi cho tôn giáo trên thế giới nhưng chỉ nhận được thái độ khinh khỉnh cuả mẹ.
Là một tín đồ Phật giáo Tây Tạng, tôi thực hành với mục đích làm giảm thiểu những suy nghĩ tiêu cực và ngược lại, đặc biệt là những khi tôi làm việc ở nhà tế bần, viện dưỡng lão. Hằng ngày, tôi hành theo giáo pháp của Đức Phật, được hướng dẫn bởi Dzogchen Khenpo Choga Rinpoche. Đón chào một ngày mới, tôi tha thứ cho những hành động đã qua và luôn rải tâm từ trong ngày – thay thế cho những thói quen cố hữu suốt 56 năm qua. Trong thực hành, tôi kể lại “tôi nghĩ đến tất cả những gì xảy ra theo hướng tích cực. Tôi nhận thức mọi hoàn cảnh. Hằng ngày tôi sống vui vẻ. Tôi nhìn mọi người thân thiện. Tôi sẽ nói với mọi người một cách tử tế, tiếp xúc với mọi người hòa nhã diụ dàng, sẵn lòng giúp đỡ mọi người, chăm sóc mọi người với lòng từ ” bạn có thể thấy được người rộng lượng xứng đáng như thế nào. Tôi luôn tôn trọng tín ngưỡng của khách hàng tôi, tôi cầu nguyện cho những quyền lợi của họ đều thành tựu. Thời gian làm việc tại trại tế bần đã làm cho lòng tôi thêm trắc ẩn, tôi cố gắng phục vụ cho người từ tận trái tim tôi. Vào đầu tháng 12, tôi nhận được tin mẹ tôi nằm viện bị xuất huyết, suy tim cấp tính. Tôi đã gọi mẹ, tôi nghe giọng bà lấp bấp , giận dữ, căm ghét, than phiền đủ thứ về sự chăm sóc. Tôi thỉnh cầu chư Tăng (cộng đồng Phật Giáo ) cầu nguyện cho bà trong lúc chúng tôi làm việc.
Vì vậy bây giờ phép mầu đã đến với tôi: trong vòng 1 tuần tôi nhận được tin mẹ tôi thay đổi hoàn toàn. Bà nói với tôi bà tìm thấy lòng tin nơi đạo giáo, bà biết trí tụê đã phát sinh vơí niềm tin đạo giáo , bà đã tha thứ cho tôi. Bà nói lòng bà đã rộng mở, bà cảm thấy sung sướng bà biết ơn tôn giáo đã cảm hóa được bà.
Bà đã thổ lộ tình cảm về sự tiến triển mới mẻ này, nhận thức được cảm giác của tôi như thế nào, bây giờ bà còn chia sẽ những cảm nhận của tâm thức. Dĩ nhiên điều này là trước tiên. Tôi hiểu rõ tất cả công việc làm cuả tôi. Tôi cầu nguyện cho tất cả bằng cả tấm lòng, nhưng phải nhìn nhận rằng tôi đã ngừng cố gắng chuyển hóa mẹ tôi, vì vậy tôi không có chủ ý hồi hướng cho bà trong cầu nguyện của tôi. Bây giờ thì Tôi nhận ra rằng tôi và bà, là một trong “các loài hữu tình”. Do đó tôi thật dễ dàng cầu nguyện cho tất cả.
From Heart To Heart: Buddhist woman's critically ill mom has epiphany
By Sophia Ross, For The Register-Guard, May 8, 2005
Eugene, Oregon (USA) -- The winter holidays may be a season of miracles and goodwill, but I never expected a miracle of my own. I did not expect that my mother would have a religious revelation. She was always bitter about life, mad at God and opposed organized religion.
She railed against anyone with religious beliefs, calling them hypocrites, and made fun of me for studying the Bible, curtailing our studies at the Jewish temple. As a creative, headstrong child, I rebelled by getting "adopted" into religious families, spending time at the library and joining interdenominational human relations groups.
Civil rights was an approved cause, and a great cover for good works done with great folks. I shared my enthusiasm for the spiritual world, but got only benevolent disdain from Mom.
As a Tibetan Buddhist, I practice with the purpose of reducing negative thinking while increasing positive thinking, especially as I work as a hospice and geriatric caregiver. Daily, I use The Buddha Path, by Dzogchen Khenpo Choga Rinpoche. Starting each day anew, I forgive past actions and then go about the day striving to act with compassion - replacing habits entrenched during 56 years.
In practice, I recite, "I will think of all situations positively. I will perceive all appearances purely. I will live my daily life joyfully. I will watch others lovingly. I will talk to others kindly. I will touch others gently. I will help others peacefully. I will care for others compassionately." You may see how this fits a caregiver, or anyone.
I have always respected the religious beliefs of my clients, as I prayed for the benefit of all sentient beings. Making a difference in a person's life while working hospice touched my heart.
In early December, I received word that my mother was in the hospital with congestive heart failure and in rapid decline. I called her and heard her slurred voice, angry, hostile, complaining about her care. I asked my Sangha (Buddhist community) to pray for her during our practice.
So now to my miracle: Within a week, I received word that Mom had a total turnaround. She told me of her religious revelation, that she knew she was a spiritual being with a mission to fulfill, that she forgave me and that she knew there was more than just this current body. She said her heart had opened, she felt ecstatic, and acknowledged religions did have goals for good.
She gushed about this new development, acknowledging how I had felt, and that she now shared a sense of spiritual connection. This was certainly a first. I realized that in all my work, I wholeheartedly prayed for all, but admit to having basically given up on changing my mom, so I was not consciously including her in the practice. I see now that she and I, too, are part of the "all sentient beings" that I so easily prayed for.
I am humbled. I apply my spiritual beliefs with my teenage son, a farming apprenticeship, in community, extended family and my own creative projects.
-------
Sophia Ross belongs to the Dzogchen Buddha Foundation in Eugene with Dzogchen Khenpo Choga Rinpoche, and is founder of Nama Stay Sanctuary in Walton. This column is coordinated by Two Rivers Interfaith Ministries, a network of more than 35 spiritual traditions in the Eugene-Springfield area. For information, call 344-5693 or visit www.interfaitheugene.org.
http://www.buddhistchannel.tv/index.php?id=7,1138,0,0,1,0
0 Comments:
Đăng nhận xét
<< Home